An Bộ cởi chiếc áo khoác dính máu ra, bọc một cục đá vào rồi ném xuống sông, sau đó kéo vạt áo sơ mi ra khỏi cạp quần, vừa đủ dài để che đi lỗ đạn trên đùi. Chiếc quần này sẫm màu nên ban đêm cũng không thấy rõ vết máu. Chỉ là phát đạn trúng vai phải, xuyên qua xương bả vai, để lại hai lỗ thủng ở trước và sau áo.
Cô cởi hai nút áo trên cùng, kéo rộng cổ áo ra, cố gắng che kín vết rách phía trước, sau đó xé rách vết thủng sau lưng thành hình dạng không đều, đến lúc đó có thể nói là bị cành cây cào trúng. Như vậy, vết máu còn sót lại trên áo cũng có lý do, huống hồ chưa chắc Giản Ninh Huyên đã chú ý tới điều bất thường sau lưng cô. Chỉ cần lừa được tới khi lên xe là có thể lập tức thay áo.
Cô tiêu hao 514 điểm sinh khí, nhanh chóng chữa lành vết thương trên đầu và chân, chỉ để lại một chút dấu vết trên vai phải, đề phòng trường hợp bị phát hiện mà không thể biện minh.
Với mấy chuyện che giấu hành tung thế này, An Bộ đã có một bộ kinh nghiệm riêng. Trước mỗi lúc hành động, cô đều sẽ tính đến phương án giải quyết tốt hậu quả, cố gắng không để lộ sơ hở. Dù không thể hoàn hảo, nhưng chỉ cần không bị phát hiện bản thân là một người chết thì đã coi như là thành công rồi.
Sau khi chỉnh trang kỹ lưỡng từ trong ra ngoài, xác định không có chỗ nào khả nghi, An Bộ mới quay trở lại theo hướng ban đầu.
Vừa bước ra khỏi rừng, An Bộ liền nghe thấy một giọng nói mang nặng âm sắc địa phương vang lên đầy kích động: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!”
Ngẩng đầu nhìn lên, cô trông thấy một người phụ nữ trung niên hớt hải chạy đến, nắm chặt tay cô: “Trời ơi, cô bé, cháu chạy đi đâu vậy? Bạn trai cháu sắp lo lắng đến phát điên luôn rồi kia kìa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT