Khi đội cứu hộ đến nơi thì đã nửa tiếng trôi qua, lúc Giản Ninh Huyên tìm thấy An Bộ, cô đang ngồi dưới gốc cây nghịch điện thoại, quần áo trên người bị cào rách te tua, còn dính đầy những vết máu lấm tấm, mái tóc đuôi ngựa lỏng lẻo buộc sau đầu, trên mặt và tay chi chít vết xước lớn nhỏ không đều, hai chân gác chéo, đầu ngón chân nhịp đều đều, biểu cảm thảnh thơi tự tại, trông dáng vẻ ấy chẳng khác nào một hiệp khách giang hồ của Cái Bang.
Giản Ninh Huyên sải bước nhanh về phía cô, ánh mắt khóa chặt vào những vết thương trên người cô, vẻ mặt tối sầm, trong mắt như có một cơn giông bão dữ dội đang tích tụ.
An Bộ đứng dậy, dang tay: “Em sợ muốn chết, cần gấp một cái ôm cháy bỏng để an ủi tâm hồn bé nhỏ vừa bị hoảng sợ này của em.”
Giản Ninh Huyên: “……” Em nào có vẻ gì là vừa bị dọa đâu, người thật sự bị dọa đến chết điếng là anh đấy có được không?
Giản Ninh Huyên thở dài một hơi, tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, cảm nhận được sự mềm mại trong vòng tay, hòn đá nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
“Em không sao, khiến anh lo lắng rồi.” An Bộ tựa đầu vào ngực anh, vừa nghe nhịp tim anh vừa âm thầm bổ sung sinh khí.
“Em thật đúng là quá liều!” Giản Ninh Huyên nén giọng xuống trách, “Trước khi lao ra cứu người, chẳng lẽ em không nghĩ đến chuyện mình căn bản không thể kéo nổi một người đàn ông sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play