Ăn tối xong, Giản Ninh Huyên đưa An Bộ về khách sạn, tiễn thẳng đến tận cửa phòng 708.
An Bộ rút thẻ phòng quẹt một cái rồi quay đầu nói: “Giản tiên sinh, cảm ơn anh đã mời tôi ăn tối. Muộn rồi, anh cũng về nghỉ ngơi đi.”
Giản Ninh Huyên vất vả lắm mới tìm được An Bộ, làm sao có thể yên tâm để cô rời khỏi tầm mắt của mình được? Giờ cô đã không còn nhớ gì về anh nữa, nếu lỗ mãng đề nghị ở chung một phòng, chắc chắn sẽ khiến cô phản cảm. Nhưng nếu cứ để cô đi như vậy, nhỡ đâu cô lại biến mất thì sao? Lần sau liệu anh có còn tìm lại được cô dễ dàng như thế này không?
Mấy lần “tử vong” của An Bộ đã để lại một cái bóng ma không thể nào xóa nhòa trong lòng Giản Ninh Huyên.
Anh đứng yên tại chỗ, cứng đờ như tượng. Đôi mắt xanh thẫm cứ nhìn chằm chằm vào An Bộ, như thể không muốn để cô rời đi, nhưng lại không mở lời, chẳng khác gì một con mèo lớn đang cố dùng ánh mắt để cảm hóa đối thủ.
An Bộ: “……”
Giản Ninh Huyên: “……”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT