Hoa Thanh Liên gật đầu, thu hồi pháp khí, sau đó dẫn Tang Thanh và Tạ Vân Hạc đi xuống tường thành.

"Vừa rồi chỗ ta đỗ phi hành pháp khí là điểm đỗ dành riêng cho con cháu và tộc nhân Hoa gia ở Bách Hoa Thành, đi lối này không cần xuống cửa thành xếp hàng."

Hoa Thanh Liên giải thích.

Thì ra là đặc quyền thông đạo.

Tạ Vân Hạc đi theo Hoa đại tiểu thư cũng coi như được hưởng chút phúc lợi.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, đèn đuốc bắt đầu lên đèn.

Từ trên tường thành nhìn xuống, Tạ Vân Hạc có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong Bách Hoa Thành.

Khi sắc trời sẫm lại, người dân bắt đầu đốt đèn dầu, ánh sáng lung linh trải khắp thành phố, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp khi nhìn từ trên cao.

Đã đến giờ cơm tối, nhưng đường phố vẫn tấp nập người qua lại, vô cùng náo nhiệt.

Tạ Vân Hạc cảm nhận được, trong dòng người đó có rất nhiều tu sĩ.

Từ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, thậm chí cả Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ đều có mặt.

Có lẽ họ đến để xem Thần Nữ Tế.

Dọc đường còn có vô số cửa hàng và quán ăn vặt.

Khi vào thành, hắn mới nhận ra tất cả đèn lồng đều có hình dáng hoa.

Các cửa hàng cũng được trang trí bằng đủ loại hoa cỏ.

Tạ Vân Hạc nhìn những món ăn vặt bên đường, nào là bánh hoa tươi, kẹo Bách Hoa, bánh hoa quế...

Tất cả đều là sản phẩm từ hoa cỏ.

Thành phố này đúng là ngập tràn hương hoa.

"Tạ sư đệ muốn ăn gì không?"

Hoa Thanh Liên nhận thấy ánh mắt Tạ Vân Hạc dừng lại ở những quán nhỏ ven đường.

Nàng thầm nghĩ, Tạ sư đệ trông điềm tĩnh vậy thôi, thực ra vẫn chỉ là một chàng trai vừa mới trưởng thành.

Luôn tu luyện ở Thiên Kiếm Tông, chắc hẳn chưa có nhiều kinh nghiệm ra ngoài.

Có lẽ đến cả kẹo hồ lô cũng chưa từng ăn.

Hoa Thanh Liên nhìn hắn với ánh mắt thương cảm.

"Hoa sư tỷ, ta không có, chỉ là thấy lạ thôi."

Tạ Vân Hạc vội vàng xua tay khi nhận ra ánh mắt của nàng.

"Không cần nói, ta hiểu mà."

Hoa Thanh Liên ra vẻ "ngươi không cần ngại", rồi lấy từ bên hông ra một cái ngọc bội truyền âm nghịch nghịch.

Hoa sư tỷ đang làm gì vậy?

Hoa Thanh Liên nói: "Ngươi chờ một chút."

Chẳng bao lâu sau.

"Đại tiểu thư, ngài tìm ta? Kẻ hèn Hoa Nguyên đây."

Một người đàn ông trung niên chạy chậm tới, trên tay cũng cầm ngọc bội truyền âm, rõ ràng là bị Hoa Thanh Liên gọi đến.

"Ngươi là quản sự của phố này đúng không? Đem tất cả các món ăn vặt ở đây gói lại rồi mang đến Phồn Hoa Lâu, ta muốn mở tiệc chiêu đãi bạn."

Hoa Thanh Liên phân phó.

"Vâng vâng, tiểu nhân lập tức chuẩn bị cho ngài."

Hoa Nguyên nghe xong liền vội vàng gọi mấy người trẻ tuổi bên đường, có vẻ là thuộc hạ của hắn, cùng nhau đi mua đồ ăn vặt.

"Hoa sư tỷ, không cần phiền phức vậy đâu?"

Tạ Vân Hạc lại một lần nữa kinh ngạc trước sự xa hoa của Hoa Thanh Liên.

"Sư tỷ mời mọi người, Tạ sư đệ ngươi là lần đầu đến đây đúng không, lát nữa chúng ta sẽ đến Phồn Hoa Lâu nổi tiếng nhất Bách Hoa Thành ăn cơm!"

Hoa Thanh Liên cười nói.

Tang Thanh không có ý kiến gì, dù sao cũng là Hoa Thanh Liên mời khách.

Còn về phần Tạ Vân Hạc.

Hai vị sư tỷ coi như hắn đã đồng ý.

Hoa Thanh Liên dẫn hai người đến Phồn Hoa Lâu.

Thật ra cũng rất dễ tìm, cứ chỗ nào lộng lẫy nhất phố thì đến.

Phồn Hoa Lâu tuy gọi là Phồn Hoa Lâu, nhưng không phải là nơi ngập tràn hoa tươi như Tạ Vân Hạc tưởng tượng, mà ngược lại được trang trí bằng vàng ngọc.

Cũng giống như cảm giác mà Bách Hoa Thành mang lại cho Tạ Vân Hạc, tất cả đều vô cùng xa hoa.

Ba người vừa đến cửa Phồn Hoa Lâu, tiểu nhị thấy Hoa Thanh Liên liền vội vàng hô lớn vào trong.

"Chưởng quầy, khách quý đến!"

Chưởng quầy thấy Hoa Thanh Liên ở cửa liền vội vàng ra đón: "Đại tiểu thư, vẫn là phòng cũ chứ ạ?"

"Đúng vậy, mang tất cả món ăn đặc trưng của các ngươi lên, tối nay ta muốn mở tiệc chiêu đãi khách."

Hoa Thanh Liên lấy từ bên hông ra một cái ngọc bài, cho thấy thân phận của mình.

Chưởng quầy không dám tự tiện xem xét, theo quy trình, dùng mắt đánh giá một lượt, nhận ra đây là ngọc thạch đặc biệt của Hoa gia, liền mời ba người lên lầu.

Bên trong Phồn Hoa Lâu vô cùng rộng rãi, cửa sổ là cửa gỗ chạm khắc hoa, có thể nhìn ra dòng sông bên trong Bách Hoa Thành.

Ba người ngồi xuống ghế lô ở lầu 3.

Tạ Vân Hạc nhìn ra ngoài qua cửa sổ chạm khắc hoa, trên sông có rất nhiều thuyền hoa, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt.

"Phồn Hoa Lâu là do Hoa gia ta mở, các ngươi cứ tự nhiên như ở nhà mình!"

Hoa Thanh Liên vô cùng hào phóng nói.

Thảo nào.

Phồn Hoa Lâu này trang trí nhìn qua đã mang phong cách Hoa gia.

Có thể bỏ ra số tiền lớn để trang trí trên tường thành, chắc hẳn trong việc làm ăn cũng không hề keo kiệt.

"À đúng rồi, ta vừa bảo chưởng quầy mang thêm Bách Hoa nhưỡng lên đây, đó là thứ tốt, Tạ sư đệ lát nữa uống nhiều một chút."

"Bách Hoa nhưỡng?" Tạ Vân Hạc chưa từng nghe qua.

"Đó là đặc sản ở đây, rất thích hợp cho tu sĩ dùng."

Hoa Thanh Liên đáp lời.

Đúng lúc này, có người gõ cửa ghế lô.

Người ta mang thức ăn lên.

Cửa mở, một đám người bưng khay nối đuôi nhau đi vào.

Tất cả đều là những tiểu thư, công tử xinh đẹp, bước đi uyển chuyển, nâng khay trên tay một cách vững vàng.

Trên người ai cũng có một mùi hương thoang thoảng.

Đây thật sự là tửu lầu đứng đắn sao?

Sao tiểu nhị ở đây ai cũng xinh đẹp vậy?

Tạ Vân Hạc cứ thế nhìn từng đĩa thức ăn được bày lên bàn, lấp đầy cả bàn.

Chưởng quầy còn đích thân mang một bình ngọc đến.

"Đại tiểu thư, đây là Bách Hoa nhưỡng mới nhất, mời ngài dùng."

Khi chưởng quầy đặt xong đồ, đám mỹ nữ, soái ca đồng loạt lui xuống.

"Đừng khách sáo, mau nếm thử đi."

Ba người bắt đầu dùng đũa.

Trên bàn bày biện rất nhiều món, nhưng thực tế mỗi món chỉ có một chút.

Trước mặt Tạ Vân Hạc chỉ có một đĩa nhỏ đựng ba cái bánh, mỗi người một cái là hết.

Hắn gắp một cái bánh trông như đóa hoa, nếm thử một miếng.

Bánh mềm mịn, có hương hoa thanh mát khó tả, rất ngon.

Sau khi ăn một miếng bánh, Tạ Vân Hạc cảm thấy có gì đó không đúng.

Là linh khí!

Trong bánh có linh khí.

Tạ Vân Hạc cảm thấy linh khí trong cơ thể lưu chuyển nhanh hơn.

Hắn đột ngột dừng lại, hai vị sư tỷ đương nhiên nhận ra.

Tang Thanh như nhìn thấu sự nghi hoặc của hắn, lên tiếng giải thích:

"Điểm tâm và thức ăn ở đây đều được làm từ nguyên liệu có linh khí, tuy không phải là thiên tài địa bảo, nhưng cũng có thể giúp ích cho việc tu luyện."

Thì ra là vậy.

Tạ Vân Hạc tuy trồng rất nhiều linh cốc, nhưng lại chưa ăn bao nhiêu.

Từ khi xuyên đến thế giới tu tiên trong truyện này, hắn toàn ăn Tích Cốc Đan là chính.

Tu sĩ sau khi tu luyện ít khi ăn đồ ăn của người phàm, nhưng đồ ăn làm từ nguyên liệu chứa linh khí thì khác.

Ăn vào chẳng khác nào dùng một loại thiên tài địa bảo phiên bản thấp, lại còn thỏa mãn được thú vui ăn uống.

Sao lại không làm chứ?

Thứ tốt, ta ăn!

Tạ Vân Hạc bắt đầu ăn ngấu nghiến những món trên bàn.

Trong lúc đó, ngọc bội truyền âm bên hông hắn hình như rung nhẹ?

Nhưng điều đó không thể ảnh hưởng đến việc ăn cơm của Tạ Vân Hạc.

Ừm, món này ngon!

Oa, món này lại cay!

Chậc, món này hơi ngấy!

Đối diện Tang Thanh, Tạ Vân Hạc vẫn thản nhiên dùng tư thái ưu nhã gắp thức ăn, một bàn đồ ăn đã vơi đi hơn nửa.

Hắn giơ tay lấy chiếc lục lạc bên cạnh, rung chuông gọi thêm món.

Trong lòng Tang Thanh, ấn tượng về Tạ sư muội đã vỡ nát.

Mấy ngày nay tâm lý có chút rối rắm của nàng cũng đã bình ổn trở lại.

Tạ sư đệ vẫn là Tạ sư đệ, nàng không thể vì hắn giả nữ quá đẹp mà lầm tưởng hắn là Tạ sư muội. [Editor cảm thấy Tang Thanh sư tỷ rất có tiềm năng là bé liên=)) gì chứ thấy gái đẹp là bấn loạn hết cả lên]

Hai nén hương sau, mọi người đều đã no bụng.

Mọi người đều có thói quen ăn và ngủ không nói chuyện, nên bữa cơm này kết thúc rất nhanh.

Tạ Vân Hạc cảm thấy kinh mạch ấm áp, trở về tu luyện chắc chắn sẽ có thu hoạch.

Hoa Thanh Liên chỉ ăn một chút rồi buông đũa.

"Ta mấy ngày nữa sẽ tiến vào kỳ lột xác, những đồ vật chứa linh lực này phải ăn cẩn thận, ta sẽ không ăn quá nhiều."

"Ở đây còn có Bách Hoa nhưỡng, các ngươi chia nhau đi."

Hoa Thanh Liên nói.

Tang Thanh lấy ra hai chiếc bình ngọc, chia Bách Hoa nhưỡng thành hai phần, một phần cho Tạ Vân Hạc.

"Bình ngọc này có thể bảo quản Bách Hoa nhưỡng, Tạ sư đệ muốn uống lúc nào cũng được."

"Cảm ơn Tang sư tỷ."

Tạ Vân Hạc nhận lấy bình ngọc, Tang Thanh cất bình ngọc còn lại vào túi trữ vật.

Hắn thật sự tò mò về Bách Hoa nhưỡng này, cả bàn đồ ăn đều có linh lực, vậy Bách Hoa nhưỡng thì sao?

Hắn lấy một cái ly, rót ra một ít.

Thấy các sư tỷ không có ý ngăn cản, liền nếm thử một ngụm.

Mắt Tạ Vân Hạc sáng lên.

Ngon!

Hắn vốn nghĩ nó sẽ có vị rượu, nhưng so với rượu thì nó giống nước ngọt có ga hơn.

Tạ Vân Hạc uống hết chỗ vừa rót ra, chép miệng.

Hắn có chút nhớ nhung những loại nước ngọt có ga mà hắn từng uống khi còn là một người béo vui vẻ.

Hắn lại rót thêm mấy chén, uống một cách sảng khoái.

Khi Bách Hoa nhưỡng xuống bụng, một luồng linh lực còn bá đạo hơn vừa nãy trào lên.

Linh lực quét qua kinh mạch, từ từ dung nhập vào vòng tuần hoàn linh lực của Tạ Vân Hạc, hắn cảm thấy đan điền của mình như một vùng biển nhỏ cũng được mở rộng ra một chút.

"Thế nào, Tạ sư đệ? Bách Hoa nhưỡng này là đặc chế của Hoa gia, có thể giúp tu sĩ tu luyện, sánh ngang với linh dịch, ôn hòa không kích thích, chỉ là tác dụng chậm hơi mạnh thôi, chứ không có khuyết điểm nào khác!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play