Lục Thư Nghi không có phương thức liên lạc của Tần Hành, cậu nghĩ nếu hai lần gặp gỡ đều ở nhà hát, có lẽ sẽ có lần thứ ba cũng không chừng, đến lúc đó lại đi xin số liên lạc, hẳn là sẽ không quá đột ngột.
Vì thế cậu mỗi ngày cứ theo lẽ thường đi tập luyện, không có buổi diễn nào thì sẽ nán lại một lát, có buổi diễn thì càng chờ đến khi kết thúc mới rời khỏi nhà hát.
Nhưng mãi vẫn không thấy Tần Hành đâu.
Các diễn viên múa cùng nhóm trêu chọc hỏi cậu có phải đang đợi ai không, Lục Thư Nghi cũng không dám nói rõ, sợ hãi chút tâm tư nhỏ bé này của mình bị người ta nhìn thấu.
Không đợi được Tần Hành, ngược lại cậu lại gặp một vị khách không mời mà đến.
Lục Thư Nghi cùng bạn bè trong nhà hát ăn tối xong đến phòng tập nghỉ ngơi, vừa đẩy cửa ra đã thấy Ngụy Văn kéo ghế ngồi sẵn trong phòng.
Bạn cậu nhìn nhìn vẻ mặt cậu nhỏ giọng hỏi: “Cậu quen à?”
“Ừ.” Lục Thư Nghi gật đầu, cậu liếc nhìn bộ dạng coi trời bằng vung của Ngụy Văn, không khỏi trợn trắng mắt nói: “Anh đến đây làm gì?”
Ngụy Văn đánh giá phòng tập một lượt rồi nói: “Cậu nhảy ở cái nơi như thế này sao?”
Lục Thư Nghi nhíu mày, sao nghe câu này khó chịu vậy chứ?
Cậu nhìn mắt người bạn bên cạnh, cũng lộ ra vẻ mặt không vui, vì thế đẩy đẩy bạn nói: “Cậu ra ngoài đợi chút, tôi giải quyết anh ta.”
Bạn cậu gật đầu, rời khỏi phòng tập rồi chu đáo đóng cửa lại. Lục Thư Nghi hít một hơi nhìn Ngụy Văn nói: “Rốt cuộc anh đến đây làm gì?”
Ngụy Văn mất kiên nhẫn lấy ra một tấm thiệp mời, khinh thường nói: “Tuần sau có một buổi tiệc rượu, ba tôi bảo tôi đến mời cậu.”
Lục Thư Nghi nhận lấy thiệp mời, tùy tay nhét vào túi mình.
“Khách khứa đến tiệc rượu không ít đâu, cậu nhớ trang điểm cho tử tế, đừng làm nhà chúng ta mất mặt.” Ngụy Văn nói.
Lục Thư Nghi lười phản ứng lại anh ta, nhận lấy thiệp mời rồi nói: “Thiệp mời đưa rồi, anh có thể đi được rồi.”
Ngụy Văn vốn không muốn ở lại lâu, nhưng giờ phút này Lục Thư Nghi muốn đuổi anh ta đi, anh ta lại cố tình không muốn thuận theo ý cậu. Anh ta dựa người vào tường, ngẫm nghĩ cười khẩy. Lục Thư Nghi không giống những Omega anh ta từng gặp, trước kia những người kia nhìn thấy anh ta đều cung kính cẩn thận, đây là lần đầu tiên hanh ta thấy một Omega mạnh mẽ như Lục Thư Nghi, không thể không nói, anh ta có chút ham muốn chinh phục.
“Sớm muộn gì cũng phải kết hôn, hai ta cứ ở chung cho tốt đi.” Ngụy Văn thương lượng.
Lục Thư Nghi cũng không ngẩng đầu, ngồi trên ghế trong phòng tập, dứt khoát làm lơ Ngụy Văn.
Ngụy Văn mất hứng, không lâu sau liền rời đi.
Lục Thư Nghi lấy thiệp mời ra xem kỹ, cậu đã lâu không tham gia những buổi tiệc rượu thượng lưu kiểu này, đột nhiên mời cậu đi, chẳng lẽ là muốn mượn cơ hội này tuyên bố chuyện liên hôn của hai nhà sao?
Nếu thật là như vậy, vậy thời gian còn lại cho cậu không nhiều lắm.
Trên danh sách khách mời dự tiệc có tên Tần Hành, điều đó có nghĩa là Tần Hành cũng sẽ đến. Nếu Tần Hành phối hợp thì còn tốt, nhưng nếu Tần Hành từ chối, cậu đại khái chỉ có thể chấp nhận cuộc hôn nhân không tự nguyện này. Vậy… có cách nào khiến Tần Hành không từ chối không?
Lục Thư Nghi đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo, chính cậu cũng bị ý tưởng này làm cho kinh hãi. Nhưng khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, dù phương pháp này chưa chắc là thích hợp nhất, nhưng lại là cách hiệu quả nhất mà cậu có thể nghĩ ra trước mắt.
Nếu như vậy, chỉ có thể thử xem sao.
…
Ngày tổ chức tiệc rượu, Lục Thư Nghi ở nhà thu dọn một chút, cậu không quan tâm đến buổi tiệc này, cũng không thèm để ý mình sẽ để lại ấn tượng gì cho những người ở đó, chỉ nghĩ sao cho thoải mái nhất thì làm vậy.
Chuẩn bị ra cửa thì Lục Chính Văn gọi điện thoại cho cậu nói: “Cho ta địa chỉ của con, ta bảo tài xế đến đón con.”
Lục Thư Nghi do dự một chút, gửi địa chỉ nhà mình đi, nhìn thời gian không sai biệt lắm mới xuống lầu, tài xế đã đợi sẵn ở dưới. Tài xế gật đầu với cậu, Lục Thư Nghi lễ phép đáp lại rồi lên xe.
Xe hướng về phía hội trường tiệc rượu lái đi, dọc đường đi trong xe đều im lặng, đến nơi tài xế mới nói: “Cậu chủ nhỏ, ở tiệc rượu đều là khách của nhà họ Ngụy, tiên sinh nói tối nay cậu đừng có làm bậy.”
Lục Thư Nghi không đáp lại, cậu lập tức xuống xe đi vào hội trường tiệc rượu từ cửa chính, liếc mắt nhìn những người đang giao tiếp qua lại trong đại sảnh, muốn tìm Tần Hành trước để nói chuyện.
Nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.
Chẳng lẽ cậu nghĩ sai rồi, Tần Hành căn bản không đến sao?
Cậu kìm nén chút sốt ruột trong lòng, bình thản xoay người đi đến một góc khuất, tránh sự chú ý của mọi người. Trơ mắt nhìn Lục Chính Văn dẫn theo Trần Bình và Lục Từ An cùng xuất hiện trong đại sảnh, thoải mái hào phóng giới thiệu cô con gái yêu quý của mình với những nhà tư sản quen biết ở đây.
Lục Thư Nghi đột nhiên thu hồi ánh mắt cười nhạt, cậu vốn dĩ không nên có quá nhiều mong đợi vào người cha này.
Trong khoảnh khắc thất thần, cửa hội trường lại mở ra, Lục Thư Nghi theo bản năng nhìn sang, cuối cùng cũng gặp được người muốn gặp. Nhưng cậu chưa kịp tiến lên, Tần Hành đã bị vài vị lão tổng vây quanh nói chuyện.
Căn bản không cho cậu cơ hội!
Lục Thư Nghi bĩu môi, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Tần Hành, chỉ chờ đối phương rảnh rỗi sẽ nắm lấy cơ hội tiến lên.
Mắt thấy Tần Hành thoát khỏi những người bên cạnh, một mình đi đến quầy phục vụ, Lục Thư Nghi một bước dài xông tới, vỗ vai Tần Hành từ phía sau, giả vờ không biết thân phận đối phương nói: “Tần tiên sinh, trùng hợp thật, sao anh lại ở đây?”
Tần Hành quay đầu lại, ngẩn người một chút rồi nói: “Quả thật rất trùng hợp.”
Anh thấy Lục Thư Nghi xuất hiện ở đây, mới nhớ ra vì sao lại cảm thấy cái tên này quen thuộc, thì ra là cậu út ít khi lộ diện của nhà họ Lục. Nếu không phải anh đã cho người điều tra một số tài liệu về nhà họ Lục, có lẽ anh cũng không quen biết cậu.
Lục Thư Nghi che miệng nói: “Nghe cha tôi nói, ở tiệc rượu đều là khách của Ngụy tổng, vậy anh chắc là không…”
“Tần Hành.” Cậu dùng âm lượng vừa đủ để đối phương nghe thấy gọi một tiếng, sau đó ra vẻ suy tư rồi lộ vẻ kinh hãi, vội vàng nói: “A, anh là tổng giám đốc Tần của tập đoàn Hòa Dương sao!”
“Đúng vậy.” Tần Hành khẽ cười nói, anh thật không ngờ người trước mắt lại kinh ngạc đến vậy.
Lục Thư Nghi xấu hổ gãi đầu: “Xin lỗi, tôi không rành chuyện công ty lắm, không nhận ra anh.”
“Không sao.” Tần Hành thản nhiên nói: “Tôi nghe nói cậu út nhà họ Lục luôn không thích tham gia những hoạt động thế này, sao hôm nay lại đến tiệc rượu?”
Lục Thư Nghi lộ vẻ khó xử, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi trong khoảnh khắc ngẩng đầu lại nở nụ cười tươi tắn. Cậu đi đến quầy rượu bên cạnh, quay lưng về phía Tần Hành cầm lấy một ly rượu vang đỏ, trong lúc không ai chú ý, cậu thả một viên thuốc nhỏ vào ly rượu.
Viên thuốc vừa chạm vào rượu đã tan ngay, Lục Thư Nghi có một thoáng do dự, cậu rốt cuộc có nên làm chuyện này không. Nhưng con người vẫn luôn ích kỷ một chút, nếu cậu không nghĩ cho mình, cũng chỉ có thể mặc người bài bố.
Lục Thư Nghi mím môi, bưng ly rượu xoay người đi đến trước mặt Tần Hành, đưa ly rượu đến tầm tay Tần Hành cười một chút nói: “Tần tiên sinh, tôi kính anh một ly rượu, xin lỗi vì sự thất lễ trước đó của tôi.”
Tần Hành dường như không hề phòng bị cậu, nhận lấy ly rượu Lục Thư Nghi đưa, trước mặt mọi người uống một ngụm.
Lục Thư Nghi đột nhiên có chút khẩn trương, loại thuốc cậu bỏ vào rượu có thể dẫn phát kỳ mẫn cảm của Alpha, hiệu quả thế nào cậu không rõ, nhưng ở hiện trường tiệc rượu cũng có không ít Omega, không thể để Tần Hành bùng nổ tin tức tố ở đây.
Tần Hành không biết Lục Thư Nghi đang nghĩ gì, anh tinh tế nhấp một chút rượu trong ly, vừa xuống bụng còn chưa có cảm giác gì, dư vị lại có một chút hương vị chua xót, ngay sau đó anh đã có thể cảm giác được tin tức tố của mình có chút tràn ra ngoài. Bao năm lăn lộn trong giới kinh doanh, thủ đoạn này với anh mà nói quá rõ ràng, vậy nên Lục Thư Nghi đột nhiên tiếp cận anh, quả nhiên là không có ý tốt sao?
“Cậu…” Hô hấp của Tần Hành trở nên nặng nề, anh nắm lấy tay Lục Thư Nghi: “Cậu muốn làm gì?”
“Xin lỗi.” Lục Thư Nghi đỡ lấy Tần Hành, cậu nhìn quanh, khi có người nhìn về phía họ, cậu đỡ Tần Hành rời khỏi hội trường tiệc rượu bằng cửa hông, trên đường còn gặp nhân viên phục vụ hỏi tình hình.
Cậu muốn người khác thấy cậu và Tần Hành cùng nhau rời đi, đợi tin đồn lan ra, dù giữa họ chưa xảy ra chuyện gì, cũng đủ để cậu dùng nó thoát khỏi cuộc hôn ước với nhà họ Ngụy.
Cậu đặt một phòng suite ở quầy lễ tân khách sạn, đỡ Tần Hành lên thang máy đến phòng, Tần Hành tránh khỏi tay cậu, có chút tức giận không chỗ trút, nhưng lý trí vẫn còn, anh bị cưỡng chế khơi dậy kỳ mẫn cảm, thế nào cũng không thể ở chung phòng với một Omega.
“Anh không sao chứ?” Lục Thư Nghi đứng một bên lo lắng hỏi.
Tần Hành liếc nhìn cậu một cái: “Cậu nói xem?”
Trong phòng tràn ngập tin tức tố của Tần Hành, Lục Thư Nghi mơ hồ ngửi thấy một mùi hương gỗ thanh nhã, tuyến thể sau gáy cậu đập thình thịch, cậu đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
“Thu hồi tin tức tố của cậu lại, rồi nhanh chóng đi đi!” Hô hấp của Tần Hành càng nặng nề.
“Hả?” Đầu óc Lục Thư Nghi có chút hỗn loạn, tin tức tố của cậu bất giác từ sau gáy tràn ra, hòa quyện với mùi hương gỗ trong không khí.
Lục Thư Nghi có chút choáng váng đầu, hoảng loạn xoay người muốn rời khỏi phòng, nhưng vừa chạm tay vào tay nắm cửa thì chân cậu mềm nhũn không đứng vững, có chút vô lực ngã xuống đất.
Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng kỳ phát tình không ổn định của cậu dường như đã đến.
“Lục Thư Nghi!” Tần Hành cau mày bế người từ dưới đất lên, sờ sờ cơ thể nóng bỏng của cậu, cố giữ chút lý trí hỏi: “Kỳ phát tình của cậu đến rồi? Thuốc ức chế đâu?”
Giọng anh trầm thấp vang lên bên tai Lục Thư Nghi có chút mơ hồ, Lục Thư Nghi lắc đầu: “Tôi… không mang.”
Cậu không ngờ lại xui xẻo như vậy, cũng không nghe lời khuyên của Kỷ Tư Nguyên mang theo thuốc ức chế bên mình. Cậu đã rất lâu không trải qua kỳ phát tình, đây là lần đầu tiên kể từ khi chức năng tuyến thể hồi phục, nó đến dồn dập khiến cậu nhất thời có chút không chống đỡ nổi.
Mùi hương lan nhẹ nhàng lấn át mùi hương tùng bách ban đầu trong phòng, Tần Hành ôm người đặt lên giường, cố gắng hết sức muốn khống chế bản thân. Anh có thể cảm giác được sự khát khao của mình đối với Omega trước mắt, có lẽ là do độ phù hợp tin tức tố, cũng có lẽ là vì nguyên nhân khác.
Tất cả những gì xảy ra đêm nay khiến anh có chút không biết làm sao, Lục Thư Nghi tính kế anh để đạt được điều gì anh vẫn chưa biết, nhưng cũng không có ý định hỏi.
Ngón tay xoa nhẹ tuyến thể của Lục Thư Nghi, người trong lòng đột nhiên run rẩy. Trên tuyến thể kia có một vết sẹo, rất khó tưởng tượng vết thương ở tuyến thể mang đến nỗi đau sâu sắc đến nhường nào.
Dù động tác của Tần Hành đã rất nhẹ, nhưng khi chạm vào vết sẹo, Lục Thư Nghi vẫn đau đến rơi nước mắt.
Một đánh dấu tạm thời đối với một Omega đang trong kỳ phát tình mà nói, hiệu quả cực kỳ nhỏ. Lục Thư Nghi nắm chặt quần áo Tần Hành, mơ màng nghĩ, cậu cư nhiên không hề có bất kỳ phản ứng khó chịu nào với dấu hiệu này.
Cơ thể cậu vẫn nóng bỏng đến đáng sợ, cả người như vừa ngâm trong nước, khóe mắt ửng hồng, dùng đôi mắt đẫm tình dục nhìn Tần Hành, không nhịn được mở miệng khẩn cầu: “Anh giúp tôi đi.”
Đúng là điên rồi!