Hạ Chương cong khóe miệng, khẽ gật đầu. Thái giám đi theo bên cạnh hắn lặng lẽ tiến lên, thấy Trình Nhất Thư vẫn đứng im không động đậy, liền bước lên một bước quát:

“To gan! Còn không mau quỳ tạ ơn Thánh thượng!”

Trình Nhất Thư hít sâu một hơi, liếc nhìn gã thái giám kia bằng ánh mắt đầy khó chịu, nghiêng đầu, cũng tiến lên một bước.

Hắn giữ vẻ mặt thản nhiên, ngẩng đầu nhìn thẳng vị đế vương đang đầy vẻ hứng thú trên long ỷ, mở miệng nói:

“Tại hạ là người đến từ phương xa, chỉ bái trời đất, không bái người.”

Sắc mặt tên thái giám kia lập tức khó coi, vừa định mở miệng quát mắng Trình Nhất Thư thì Hạ Chương đã giơ tay ngăn lại. Hắn chống cằm nhìn Trình Nhất Thư, trong giọng nói đầy ý cười:

“Nếu quốc sư không muốn quỳ, vậy thì miễn lễ cũng được.”

Hạ Chương rũ mắt xuống, bất chợt nhớ ra lúc nãy trong lúc quần thần đồng loạt quỳ xuống... người này hình như chỉ ngồi xổm chứ không quỳ.

Thật thú vị. Không ngờ lại gặp được một kẻ thú vị như vậy. Nghĩ lại thì, nếu không phải nhờ cái gã Trác Cùng Đảo kia chết, hắn cũng chẳng có cơ hội gặp được người này.

Trong lòng Trình Nhất Thư khẽ lộp bộp — cảm giác bất an muộn màng xuất hiện.

Ánh mắt tên hoàng đế kia... hắn quá quen thuộc rồi. Đó là kiểu điên cuồng cố chấp đáng sợ...

Sắc mặt Trình Nhất Thư phút chốc trở nên cứng đờ. Giờ quay đầu bỏ chạy liệu còn kịp không?

Chết tiệt, loại người này là phiền phức nhất. Theo kinh nghiệm của hắn, chỉ cần khiến kiểu người này hứng thú, thì cơ bản là chạy không thoát.

Hệ thống Miêu Miêu cọ cọ bên cổ Trình Nhất Thư, nhẹ nhàng thì thầm an ủi:

“Không sao đâu Thư Thư, hệ thống có vũ khí, có thể ngắm bắn như AK đấy. Nếu không được thì xử lý hắn luôn.”

Trình Nhất Thư rũ mắt, hắn suy nghĩ nhiều hơn một chút — xử lý Hạ Chương thì dễ, nhưng quốc gia rối loạn thì lại là chuyện lớn.

【Giết hắn thì đơn giản thôi. Nhưng nếu giết hắn rồi, ai làm hoàng đế? Hạ quốc rơi vào hỗn loạn thì nhiệm vụ của chúng ta phải làm sao? Thái bình vẫn tốt hơn loạn thế.】

Miêu Miêu gật đầu, cũng phải. Thư Thư của hắn không thể chịu khổ được. Chỉ tiếc là giờ không còn tiểu kim khố (kho đồ) nữa. Nếu còn, cho dù không làm nhiệm vụ cũng chẳng sao.

Cả đại điện yên tĩnh như gà. Hạ Chương nghe xong mấy lời này thì bật cười, đứng dậy từ trên long ỷ, chậm rãi bước xuống, tiến dần về phía Trình Nhất Thư.

Ngay khoảnh khắc Hạ Chương đứng dậy, tất cả những người hầu cạnh hắn đều quỳ rạp xuống. Cả đại điện, chỉ còn Trình Nhất Thư và Hạ Chương là còn đứng.

Trình Nhất Thư mặt không biểu cảm nhìn Hạ Chương đang cười, từng bước tiến lại gần.

【Người này... điên rồi! Cười cái quái gì chứ.】

Hạ Chương lại cười càng lúc càng lớn. Hắn đứng trước mặt Trình Nhất Thư, hơi cúi người, gương mặt yêu mị tuấn tú từ từ tiến lại gần.

Trình Nhất Thư trợn tròn mắt, thấy khuôn mặt kia càng lúc càng gần, liền hơi nghiêng người về sau, thầm nghĩ: Không phải chứ? Người này có tật xấu gì thế? Tự dưng lại dí sát vào như vậy làm gì?

Khoảng cách gần khiến Hạ Chương bao phủ bởi mùi hương nhàn nhạt thảo mộc trên người Trình Nhất Thư, thứ hương thơm đó khiến tâm tình hắn dịu đi vài phần. Hắn nhìn gương mặt lạnh nhạt, xuất trần của người trước mặt, ánh mắt không khỏi bị đôi môi nhợt nhạt kia cuốn hút...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play