Từ sau khi Kê Tuyết Dung nói vậy, Cầm Diệp và Sóc Hoa không còn lôi kéo Niệm Kiều nhảy múa nữa, mà chuyển sang mỗi ngày chơi mấy trò nhàm chán với y.
Thế nhưng Niệm Kiều chẳng thấy nhàm chán chút nào. Y ra bồn hoa gom rất nhiều bùn đất, trong mớ bùn đất ấy có sâu, Cầm Diệp và Sóc Hoa lại cực kỳ ghét sâu.
Niệm Kiều chớp mắt, nhặt lũ sâu sang một bên, nói với Cầm Diệp và Sóc Hoa: “Loài sâu này không có độc, cũng không cắn người, đừng sợ.”
Nói xong, y mặc kệ lũ sâu, bảo là cho chúng nó tự chơi riêng.
Sau đó, y trộn lẫn bùn đất với nước, bắt đầu nặn người tí hon trong bồn. Niệm Kiều hì hục cả buổi trời, tuy người tí hon được làm dựa theo hình mẫu của Kê Tuyết Dung, nhưng y lại nặn không giống lắm, có vài chỗ còn trông vô cùng xấu xí và buồn cười.
Niệm Kiều nhìn ra được Cầm Diệp và Sóc Hoa không hứng thú với trò này, bèn tự nặn xong tượng đất rồi đặt bên hồ cá chép phơi khô.
Chỉ khi không đi học, y mới có thời gian vui chơi thế này. Đến lúc vào Thái Học rồi thì chẳng còn rảnh rỗi nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT