Câu nói đó gần như là buột miệng thốt ra trong trạng thái buông xuôi.

Diệp Giác Thu thật ra không hề có ý định đổi sang anh trai của Thương Lễ, cậu chỉ là... chỉ là không muốn kết hôn với Thương Lễ mà thôi.

Cậu biết mình đã lỡ lời, nên nhanh chóng im bặt.

Đúng như dự đoán, ở đầu dây bên kia, Diệp Hồng tỏ ra bực bội: "Nhà họ Thương có phải muốn đổi là đổi được đâu? Người ta dễ bị dắt mũi như vậy sao? Toàn nói những lời trẻ con."

Nói xong, ông lại cảm thấy mình hơi nghiêm khắc quá, đành bất lực hỏi: "Thu Thu, trước đây cháu đồng ý hôn ước, gần đây đột nhiên như vậy là có chuyện gì xảy ra sao? Cháu cũng phải nói cho ông biết lý do chứ."

Có một số chuyện thật sự không thể nói với Diệp Hồng, giọng Diệp Giác Thu trở nên u uất: "Thôi được rồi ông ngoại, ông cứ cúp máy trước đi, cháu không muốn nói nữa."

Diệp Hồng có phần đau đầu, thở dài một hơi thật dài: "Đã ra ngoài rồi thì cứ chơi cho thoải mái nhé."

Nói xong, ông cúp điện thoại.

Diệp Giác Thu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn vầng thái dương đang từ từ nhô lên trước mặt.

Mùa đông phủ lên mặt biển một lớp màu xám lạnh lẽo, ánh sáng rải xuống mặt nước như những tờ giấy bạc bị vò nhàu, phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Từng đợt sóng biển đập vào bãi cát.

Dù đang ở trong phòng, Diệp Giác Thu vẫn có cảm giác như sóng biển vang vọng bên tai — dường như thị giác cũng có thể đánh thức thính giác.

Tháng 2 thật sự chẳng phải thời điểm lý tưởng để đi du lịch, nhất là ở một thành phố ven biển ẩm ướt, gió lạnh như cắt, từng cơn gió như muốn cuốn cả người vào lòng đại dương.

Ly ca cao nóng ban nãy giờ đã nguội lạnh trong tay, Diệp Giác Thu bỗng thấy sống mũi cay cay.

Thật là... mất mặt quá!

Không được khóc!

Cậu chớp mắt thật mạnh, cố kìm nước mắt trở lại, đến mức viền mắt đỏ hoe.

Đang định uống một ngụm ca cao nguội để chuyển hướng sự chú ý thì bên cạnh, một bàn tay đưa tới, một chiếc cốc nước mới bốc hơi nóng được đẩy đến bên cậu.

Mùi trà ngọt dịu nhẹ lan tỏa trong không khí.

Diệp Giác Thu ngẩn người một chút, rồi quay đầu nhìn sang.

Là ông chủ quán cà phê.

Ông chủ mỉm cười dịu dàng: “Vị tiên sinh ngồi cạnh cậu lúc nãy gọi dư một ly, nhờ tôi tặng lại cho khách khác — là trà sữa kem sữa hoa hồng.”

Trong quán cà phê vốn chỉ có hai vị khách, nên khi người đàn ông ấy nói câu đó, ông chủ lập tức hiểu ngay ý anh.

Lúc này Diệp Giác Thu mới phát hiện người đàn ông ban nãy ngồi ở đó không biết từ lúc nào đã rời đi.

Cậu theo bản năng nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng lưng cao ráo, thẳng tắp đang bước về phía cầu tàu trên biển.

Gió lùa qua, cuốn theo lớp tuyết tàn trên mặt đất, nhẹ lướt qua vạt áo anh — lạnh buốt mà trầm lặng.

Diệp Giác Thu nằm trên giường khách sạn, khi mở mắt lần nữa, cả căn phòng đã tối om.

Cậu nghiêng đầu, ngẩn người nhìn ánh đèn đã sáng lên từ những tòa cao ốc bên ngoài, phải mất một lúc mới hoàn hồn trở lại.

Cậu với tay lấy điện thoại, trên màn hình chỉ có vài thông báo đẩy từ các ứng dụng.

Cậu không thích giao tiếp với người khác, bạn bè bên cạnh cũng không nhiều, ngay cả khi đi du lịch, phần lớn thời gian cậu cũng đi một mình.

Nhưng đa phần, cậu thật sự thích trạng thái đó.

Du lịch một mình, không cần hỏi ý ai, cũng chẳng cần tranh thủ thời gian để chen chúc đến một địa điểm nổi tiếng nào đó chỉ để ngắm biển người.

Rất tự do.

Chỉ là thỉnh thoảng, thật sự chỉ thỉnh thoảng thôi — như lúc này.

Một giấc ngủ trưa, mở mắt ra trời đã tối, không ai làm phiền, tỉnh dậy cũng chẳng có ai nhắn tin — sẽ có chút, chỉ một chút thôi, cảm giác cô đơn.

Tết Nguyên Đán thậm chí còn chưa kết thúc, Diệp Giác Thu nhìn vào điện thoại, phát hiện hôm nay lại đúng là ngày lễ Tình nhân, mạng xã hội thì náo nhiệt với đủ loại hoạt động.

Cậu ngồi dậy, vò mái tóc rối bù của mình, gọi điện thoại để khách sạn mang bữa tối lên phòng.

Không lâu sau, đã có nhân viên phục vụ gõ cửa.

Đây là một phòng suite cao cấp, mỗi nhân viên phục vụ đến đây đều có thái độ vô cùng cung kính.

Đối phương bày đồ ăn lên bàn, sau đó đặt một chiếc bình hoa thủy tinh có hoa văn chạm nổi mạ vàng vào giữa bàn, bên trong cắm hai đóa hồng đỏ tươi như muốn nhỏ nước.

“……”

Diệp Giác Thu liếc mắt nhìn một cái, rồi lại nhàn nhạt thu ánh mắt về, tùy ý lật xem quyển sổ tay quảng bá danh lam thắng cảnh của Thanh thị được để trong khách sạn.

Ánh sáng trong phòng mờ nhạt, khiến bóng dáng mảnh khảnh của cậu in lên ô cửa sổ sát đất bên cạnh, có vẻ hơi cô tịch.

Dưới ánh đèn mà nhìn người, chỉ cảm thấy cậu còn thu hút ánh nhìn hơn cả đóa hoa trước mặt.

“Món ăn của ngài đã được mang lên đầy đủ, chúc ngài dùng bữa ngon miệng.”

“Cảm ơn.”

Diệp Giác Thu đặt quyển sổ sang một bên.

Có lẽ vì Tết vẫn chưa qua, một mình ăn tối trong khách sạn thế này quả thật có phần đơn độc. Nhân viên phục vụ liếc nhìn tập sách cạnh tay cậu, lễ phép mở lời: “Dưới lầu khách sạn có một quán bar tên là White Night, hôm nay ở đó rất nhộn nhịp, nếu ngài muốn ra ngoài chơi thì có thể ghé thử xem.”

Diệp Giác Thu gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”

“Chúc ngài dùng bữa vui vẻ.”

Nói xong, đối phương lui ra khỏi phòng.

Sau khi ăn xong, Diệp Giác Thu thay đồ rồi xuống lầu, quyết định đến quán bar mà nhân viên đã giới thiệu.

Buổi sáng tranh cãi với Diệp Hồng vẫn khiến tâm trạng cậu nặng nề, khiến cậu có chút muốn uống rượu.

Quán bar quả đúng như lời nhân viên nói, cách khách sạn không xa, bên trên treo một tấm biển đèn trắng đơn giản — White Night.

Xung quanh được trang trí bằng hoa tươi màu hồng nhạt, trông như vừa được cắm thêm vào tạm thời.

Diệp Giác Thu đẩy cánh cửa kính bước vào, thấy ngay một giỏ hoa rất đẹp đặt ở lối vào.

Người phục vụ nhìn thấy gương mặt cậu thì sững người một chút, rồi nhanh chóng hoàn hồn, rút ra một đóa hồng đỏ đưa cho cậu, mỉm cười nói: “Chào mừng đến với White Night.”

Diệp Giác Thu liếc mắt nhìn quanh bên trong, phát hiện hầu như ai bên cạnh cũng có một đóa hoa hồng, vì vậy cậu cụp mắt, nhận lấy đóa hoa từ tay phục vụ.

Nụ cười trên mặt người phục vụ trước mặt càng sâu hơn một chút: “Chúc ngài có một buổi tối thật vui vẻ.”

Diệp Giác Thu vốn định tìm một góc kín đáo để ngồi, nhưng phát hiện các chỗ ngồi phía dưới đều đã kín người.

Vì vậy, cậu đành đi tới ngồi lên một chiếc ghế cao trước quầy bar, tùy tiện đặt đóa hoa lên bàn, lặng lẽ xem thực đơn.

Sau mỗi loại rượu đều có ghi chú độ cồn, tiện cho khách cân nhắc theo tửu lượng của mình.

Nói là quán bar, nhưng so với một nơi sôi động thì nơi này giống một quán lounge yên tĩnh hơn.

Âm nhạc là phong cách R&B, không ồn ào mà mang chút cảm giác mờ mờ ảo ảo.

Vài ba người bạn hay các cặp tình nhân ngồi chuyện trò cười nói ở các bàn.

Nhiệt độ trong quán khá cao, như thể đang là mùa xuân, ai nấy ăn mặc nhẹ nhàng, thoải mái.

Người pha chế sau khi pha xong một ly rượu và đưa cho vị khách bên cạnh, quay đầu nhìn thấy Diệp Giác Thu thì khẽ sững lại.

Ánh đèn dịu dàng, mơ màng của quán bar rọi xuống người thanh niên ngồi trước mặt, ánh sáng từ chiếc đèn chiếu chuyển động trên trần quét qua, hàng mi đen rậm ép vẽ ra một đường sắc sảo đến chói mắt.

Nhưng ngay khoảnh khắc kế tiếp, đối phương ngước mắt lên, đôi đồng tử lạnh lùng, một ánh nhìn trong trẻo nhưng lạnh lẽo, khiến mọi nét kiều diễm vừa rồi lập tức bị đè nén lại, chỉ còn vẻ lãnh đạm xa cách khiến người ta khó mà tiếp cận.

Rõ ràng là một gương mặt mang vẻ đẹp sắc sảo, nhưng khi hòa vào khí chất cao quý của cậu, lại tạo nên một loại xa cách khó gần, không thể khinh nhờn, không giống kiểu người đến bar để chơi bời, mà như một công tử đang pha trà thơm trong tĩnh thất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play