Diệp Giác Thu hiểu rằng, có lẽ vì tình cảm từ thuở nhỏ, nên Thương Thời Tự luôn bao dung với cậu nhiều hơn người khác. Cũng chính vì vậy, trong mấy ngày qua, cậu chưa từng che giấu bản tính thật của mình. Cảm thấy mình làm tốt thì muốn được khen, lúc buồn thì muốn được an ủi, luôn hy vọng bản thân sẽ được dỗ dành. Dù chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng hễ có chuyện gì thì cũng muốn kể với anh, mong nhận lại một phản hồi nào đó.
Cậu vẫn còn dựa dẫm vào đối phương. Đúng thật là đang mong cầu giá trị cảm xúc từ một mối quan hệ liên hôn. Sự nũng nịu là hành động chỉ có thể làm khi được người ta thương yêu, cưng chiều. Cậu nên hiểu rằng, con người không thể mãi được voi đòi tiên, cũng không thể tiêu xài mãi tình cảm từ quá khứ.
Diệp Giác Thu có chút thất vọng, dù cảm giác ấy không dễ nhận ra. Cậu hít một hơi thật sâu, nghĩ rằng chỉ cần chú ý đến chừng mực về sau là được, vẫn còn kịp.
Nghĩ thông rồi, cậu quay trở lại phòng.
Ngày hôm sau, cũng là ngày nhà họ Thương chuẩn bị lên đường về Bắc Thị.
Diệp Giác Thu đỡ Diệp Hồng đứng ở cửa, lắng nghe ông cùng Thương Côn trò chuyện. Rồi cậu thấy Thương Thời Tự bước đến bên cạnh mình, hạ giọng hỏi:
“Đã nghĩ kỹ chưa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play