Từ trên nhìn xuống, những đường nét trên khuôn mặt người đàn ông ngồi trên thuyền càng thêm rõ ràng, sắc nét.
Có lẽ là do vương chút hơi nước ẩm ướt, khiến cho đôi mày đôi mắt của anh lại càng thêm sạch sẽ.
Ánh mắt anh lạnh nhạt mà tĩnh lặng, không mang theo chút cảm xúc nào, nhìn thẳng về phía cậu.
Dù đang ở vị trí cao nhìn xuống, nhưng ánh nhìn ấy vẫn mang theo khí thế và áp lực thuộc về kẻ ở vị thế thượng phong.
Đã lỡ chạm mắt nhau, Diệp Giác Thu khẽ gật đầu chào anh.
Thương Thời Tự cũng lịch sự đáp lại.
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt của cậu đã dời đi, ánh mắt ấy vẫn lạnh lẽo, trong trẻo, hoàn toàn không mang theo chút cảm xúc nào.
Tựa như chẳng có ai có thể lọt vào trong tầm mắt cậu.
Cuối cùng, ánh nhìn của cậu dừng lại trên người người lái đò phía trước, biểu cảm dịu lại đôi chút.
“Chú à, mình chuẩn bị về nhà thôi.”
Giọng địa phương nơi đây mang theo chất nhấn nhá thanh nhã đặc trưng của vùng sông nước.
Chỉ trong một khoảnh khắc, vẻ lạnh nhạt vốn có trên người chàng trai kia như tan đi đôi chút, thậm chí còn khiến người ta sinh ra một ảo giác — dường như là… đang làm nũng?
Thương Thời Tự không kìm được liếc nhìn cậu thêm một cái, rồi mới từ tốn thu ánh mắt lại.
Từ nhỏ, Diệp Giác Thu đã rất thích ngồi thuyền chèo tay, trời nắng thì ngắm trời xanh, trời mưa thì nhìn màn sương mù giăng phủ, lặng lẽ thả hồn, để bản thân thảnh thơi thẫn thờ.
Thời gian lâu dần, cậu đã thân quen với những người làm nghề buôn bán trên sông nơi đây.
Tính ra, một số bác và ông ở đây gần như là nhìn cậu lớn lên.
Thấy ông lão dưới thuyền có vẻ muốn nói gì đó, Diệp Giác Thu lên tiếng trước: “Con đi bộ một đoạn, định ghé qua hiệu sách một lát. Chú có khách trên thuyền, đi nhanh đi ạ.”
Ông lão vốn tính tình nhiệt tình, vừa thấy Diệp Giác Thu là muốn đưa tiễn một đoạn, suýt nữa thì quên mất còn có khách trên thuyền.
Được nhắc nhở, ông bèn mỉm cười với cậu: “Được rồi, Thu Thu lần sau lại đến ngồi thuyền của chú nhé.”
Nhìn chiếc thuyền lắc lư rời xa dần, Diệp Giác Thu mới chậm rãi thu lại ánh mắt, ôm chặt mèo bông trong lòng hơn một chút, sau đó mới cầm ô đi tiếp, rời khỏi cây cầu.
Khi Thương Thời Tự quay lại thuyền, Tiêu Văn Cảnh đang nằm ngửa trên sàn thuyền mới khẽ nhúc nhích, trông như một con giòi ngọ nguậy.
Âm thanh bên ngoài ban nãy, Tiêu Văn Cảnh tất nhiên cũng nghe thấy. Đoán là người quen của người lái đò nên cũng chẳng tò mò mà thò đầu ra xem, chỉ cảm thán:
“Người Tô thị nói chuyện nghe hay thật, giọng người vừa rồi cũng dễ nghe ghê.”
Thương Thời Tự cụp hàng mi dài đen nhánh xuống, như thể chỉ tiện miệng đáp một câu: “Ừ.”
Khi Diệp Giác Thu trở về đến nhà, mưa bên ngoài đã tạnh.
Vừa bước vào nhà, đã có người làm đón lấy chiếc ô đen trong tay cậu cùng với bé mèo trong lòng đã ngủ say.
Dì Ngô từ trong bếp đi ra, bước đến trước mặt cậu, đưa tay chạm vào làn da lộ ra bên ngoài — Trên da đã nhiễm chút lạnh, khiến bà khẽ cau mày.
Rõ ràng sắp bước vào giữa hè, vậy mà tay chân của Diệp Giác Thu vẫn luôn lạnh buốt.
Thể chất trời sinh hàn, sức khỏe cũng không được tốt cho lắm.
“Thu Thu, quần áo bị thấm hơi ẩm rồi, con đi thay bộ khác trước đi. Dì nấu chút canh ấm cho con.”
Ban đầu Diệp Giác Thu muốn nói không cần làm phiền như vậy, nhưng nghĩ lại, nếu từ chối thể nào cũng bị lải nhải một lúc lâu, nên ngoan ngoãn đáp lời: “Dạ, cảm ơn dì Ngô.”
Sau khi thay một bộ quần áo khô ráo, thoải mái, Diệp Giác Thu mới rời phòng đi xuống tầng. Khi đi ngang qua thư phòng thì thấy cửa đang mở.
Trước chiếc bàn làm từ gỗ tử đàn hảo hạng, có một ông lão mặc áo vải đơn giản đang đứng đó, tay phải cầm bút lông, hơi cúi người, không biết đang viết gì trên giấy Tuyên Thành.
Diệp Giác Thu có phần do dự, sợ mình vào sẽ quấy rầy đến ông ngoại.
Cho đến khi một giọng nói trầm thấp, mang theo uy nghiêm từ trong phòng vang lên: “Đứng ngoài cửa làm gì? Vào đi.”
Diệp Giác Thu khựng lại, rồi mới chậm rãi bước vào.
Diệp Hồng không ngẩng đầu lên, tay cầm bút vẫn vững vàng, nét chữ tuôn chảy như nước chảy mây trôi.
Ở bên ngoài, từng nét chữ của ngài Diệp Hồng đều quý giá khó cầu, thậm chí tại các buổi đấu giá lớn cũng khó có thể mua nổi dù bỏ ra ngàn vàng.
“Ngày mai người nhà họ Thương sẽ đến, cháu có suy nghĩ gì không?”
Diệp Giác Thu ngoan ngoãn đứng đối diện ông ngoại: “Cháu không có suy nghĩ gì cả, quyết định cuối cùng thế nào, cháu nghe theo ông ngoại.”
Cánh tay đang lơ lửng giữa không trung của Diệp Hồng khựng lại một chút, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Diệp Giác Thu, bị ngăn cách bởi chiếc bàn.
Không ngẩng đầu, chỉ nhấc mắt nhìn lên.
Cái cách nhìn người từ dưới lên như vậy lại mang theo cảm giác áp lực mãnh liệt.
Trong chốc lát, cả thư phòng trở nên yên ắng.
Sắc mặt Diệp Giác Thu không đổi, tư thế đứng vẫn thong thả, lười nhác.
“Nghe theo sắp xếp của ông?”
“Nếu thật sự nghe lời, thì mấy tháng trước đã không lẳng lặng bỏ nhà ra đi mà chẳng nói một lời?”
Diệp Giác Thu hiếm có khi thấy chột dạ, đưa tay lên khẽ chạm vào sống mũi mình.
Vào tháng 2 năm nay, cũng vì chuyện hôn ước này, Diệp Giác Thu – vốn luôn ngoan ngoãn – lại hiếm hoi phản kháng và xảy ra xung đột với ông ngoại. Cuối cùng cũng không đạt được kết quả mong muốn.
Thế nên cậu dứt khoát đến Thanh Thị giải khuây, trốn tránh.
Cậu vẫn không hiểu nổi, tại sao ông ngoại Diệp Hồng lại coi trọng hôn ước này đến vậy, còn cố chấp muốn cậu kết hôn với Thương Lễ.
Vừa nói, Diệp Hồng vừa cụp mắt, tiếp tục viết nốt chữ còn dang dở: “Hôn ước này chắc là không thể tiếp tục nữa rồi.”
Viết xong chữ, Diệp Hồng đặt bút lông sang một bên. Khi lần nữa nhìn về phía Diệp Giác Thu, liền bắt gặp trên mặt cậu hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Ông hừ lạnh một tiếng: “Cứ cười trộm đi.”
Diệp Giác Thu thật sự nhịn không được, nghiêng đầu bật cười, tâm trạng tốt đến mức khó mà che giấu.
“Cháu đâu có cười trộm, rõ ràng là cười công khai đấy chứ.”