Tác dụng của thuốc tê vẫn chưa qua hẳn, Thương Viễn Chu dù có dỗ dành dụ dỗ cũng chỉ có thể cử động miệng lưỡi, đành tiếc nuối nhìn Quý Dư mặt đỏ bừng đứng bên cạnh, tức giận nhìn chằm chằm mình mà không hề lay chuyển.
Quý Dư cũng không thể nào thật sự tức giận. Cậu tự dỗi như một cái hũ nút một lát, rồi lại đỏ bừng tai ngồi xuống bên mép giường Thương Viễn Chu.
Vành tai nóng ran đến đỏ bừng, nhưng cậu vẫn xị mặt: “Bắt đầu từ bây giờ, anh phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng.”
“Có chỗ nào không thoải mái thì nói cho em biết. Ngoài chuyện này ra, đừng có nói mấy lời kỳ kỳ quái quái nữa.”
Thương Viễn Chu không nói, chỉ nhướng mày, cười như không cười khẽ ra hiệu.
Quý Dư nhìn theo hướng mắt anh, nơi không có chăn che đậy, cái chỗ đang hừng hực khí thế kia khiến người ta muốn làm lơ cũng khó.
Thương Viễn Chu cười một tiếng, tiếng cười ngắn ngủi mang theo vẻ trêu chọc. Trong tiếng cười đó, nhiệt độ trên mặt Quý Dư lại nhanh chóng tăng vọt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT