Tần Phong chuẩn bị cho Tiểu Bạch rất chu đáo. Tóc đã được vấn lên, trên đầu đội mũ, trên mặt còn đeo một chiếc kính râm. Chỉ là kính râm có điểm lớn, là Tần Phong mua trước đó để che khuất dung mạo.
Sau khi Tiểu Bạch tấn chức Thú Vương, thời gian đã hơn bảy giờ sáng. Dưới lầu người xe tấp nập, Tần Phong dắt Tiểu Bạch đi thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm, dọc đường nghe thấy không ít người đang bàn tán xôn xao.
“Lúc nãy ngươi có cảm ứng được không? Luồng khí tức kia, khủng bố thật đấy!”
“Có chứ, tám phần là Thú Vương cấp rồi!”
"Cảnh báo không có vang, xem ra không có gì nguy hiểm.”
“Chắc đi ngang qua quá nhanh, hệ thống không kịp phản ứng. Có thể là một Thú Vương phi hành đáng sợ đi ngang qua.”
“May mắn thật đấy, chỉ đi ngang thôi!”
Mọi người đều cảm thấy may mắn không ngớt. Chỉ có Tần Phong mang theo người khởi xướng mọi chuyện Tiểu Bạch, mặt không đổi sắc, không có tham gia vào cuộc thảo luận, lặng lẽ mở khóa huyền phù xa, lái khỏi tầng hầm.
Vì lần trước mua đồ ở cửa hàng kia cũng rất hài lòng, lần này hắn quyết định đưa Tiểu Bạch đến thẳng nhãn hiệu đó.
“Hoan nghênh quý... A! Tần tiên sinh!”
Một giọng nói mừng rỡ vang lên. Tần Phong ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại gặp Tiểu Liên, người hôm qua từng gặp tại Hùng Ưng hội quán.
Tần Phong cũng khá bất ngờ: “Ngươi sao lại ở đây?”
Tiểu Liên hưng phấn nở nụ cười tươi, đôi mắt xoay chuyển linh động, mở miệng nói:
"Ta đến đây làm việc rồi! Bên Hùng Ưng hội quán chỉ là công việc kiêm nhiệm thôi, giờ ta không làm nữa!
Tần Phong liếc mắt một cái liền biết nàng đang nói dối. Thực tế, Tiểu Liên xác thực không có nói thật. Cô ta từ lúc 16 tuổi đã làm việc ở Hùng Ưng hội quán, cũng coi như “người cũ” ở đó. Tuy có mấy cái chỗ dựa vững chắc, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là bán thanh xuân kiếm cơm. Vạn nhất hôm nào đó chọc cho ai đó mất hứng, có thể hôm sau đã thành xác chết cũng nên.
Mấy năm làm ở đó, Tiểu Liên từng vài lần cận kề cái chết, dùng hết tích lũy để mua dược tề trị thương, nhưng vì không có nghề tay trái nào, cô ta vẫn không nỡ từ bỏ công việc này.
Chỉ là ngày hôm qua, vận mệnh cô ta đã hoàn toàn thay đổi.
Nhờ phần "thù lao" mà Tần Phong đưa, Tiểu Liên trong tay bây giờ có tới một trăm bốn mươi vạn, đủ để mua căn hộ nhỏ ở khu dân cư bình dân.
Suy cho cùng, người ta cả đời cũng chỉ vì có được một cái địa phương an toàn mà thôi. Có tiền trong tay, Tiểu Liên lập tức quyết định thực nhanh xin nghỉ việc. May mắn thay, bình thường cô ta cũng được xem như hiểu chuyện nghe lời, Hùng Ưng hội quán cũng có rất nhiều tiểu thư leo lên được thổ hào lựa chọn rời đi, cho nên hội quán rất sảng khoái liền cho nghỉ.
Có tiền rồi, cô ta cũng muốn tiêu xài một chút, chợt nhớ ra toàn bộ đồ Tần Phong mặc hình như đều mua của nhãn hiệu này. Kết quả, cô ta ghé qua nơi này xem, dĩ nhiên phát hiện cửa hàng đang tuyển nhân viên. Tiểu Liên liền quyết định làm việc tại đây, hy vọng có thể gặp được Tần Phong.
Không ngờ tới, vận khí của cô ta lại tốt như thế. Cô ta cũng chỉ đến trước Tần Phong mười phút mà thôi.
“Ừ, không tệ.” Tần Phong gật đầu, cũng không vạch trần lời nói dối của Tiểu Liên.
Không làm việc ở nơi hỗn tạp như Hùng Ưng hội quán mà chuyển sang chỗ khác, đương nhiên là tốt nhất.
“Vừa khéo ngươi ở đây, giúp em ấy chọn vài bộ quần áo, cả nội y cũng tính luôn!” Tần Phong nói xong còn hơi ngại, chỉ chỉ Tiểu Bạch đang được hắn dắt tay. Tiểu Bạch còn đang hết nhìn đông lại nhìn tây.
Lần trước tới đây, Tiểu Bạch còn là một con tiểu hồ ly, tự nhiên chỉ để ý bộ lễ phục trên người manocanh thú cưng. Hôm nay mới phát hiện thì ra y phục của thú hai chân hấp dẫn hơn nhiều.
Bất quá, bị chiếc kính râm đen xì cản trở tầm nhìn, Tiểu Bạch liền đưa tay tháo xuống, lộ ra gương mặt khuynh quốc khuynh thành.
“Ta muốn cái này, cái kia, còn cái kia nữa!”
Tiểu Bạch không chút khách khí đứng đó chỉ điểm giang sơn.
“Ừ, thích cái gì cứ bảo với cô ấy. Ngươi đi xem trước đi.” Tần Phong nói xong thì ngồi xuống sofa nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần. Hắn thực sự có hơi mệt.
Tiểu Bạch không làm phiền, hứng thú chọn lựa y phục rồi bước vào phòng thử đồ.
Tiểu Liên, từ giây đầu tiên nhìn thấy Tiểu Bạch, đã nổi lên một cảm giác đố kỵ mạnh mẽ. Thiếu nữ này quá xinh đẹp, dáng vẻ còn non nớt mà khí chất đã hơn người. Ngay cả giọng nói cũng dễ nghe đến mức khiến người ghen ghét.
Hơn nữa, thái độ dung túng của Tần Phong lại càng khiến Tiểu Liên cảm thấy khó chịu. Trong mắt Tần Phong, nàng bất quá chỉ là một phục vụ viên, vậy mà đối với thiếu nữ kia, hắn lại chẳng giấu nổi vẻ cưng chiều
“Tiểu thư, mời qua bên này. Ngươi cần nội y số bao nhiêu, bên chúng tôi đều có đủ các cỡ!”
"Số bao nhiêu? Ta đâu biết, chủ nhân của ta không phải nói ngươi giúp ta sao?” Tiểu Bạch đương nhiên nói.
Tiểu Liên thoáng nghẹn họng.
Chủ nhân? Kiểu xưng hô gì đây? Lẽ nào Tần Phong thích kiểu này?
Tiểu Liên giữ nguyên nụ cười gượng gạo, cứng ngắc nói: “Vậy thì thử một chút đi, bên này mời!”
Hai người cùng bước vào phòng thử đồ. Vốn dĩ Tiểu Liên mạnh vì gạo, bạo vì tiền, so ra thì, kẻ thực sự cáo già lại chính là cô ta.
Đợi tiến vào phòng thử quần áo cho tiểu Bạch thay nội y, cô ta mới phát hiện đối phương liền quần lót cũng không mặc, không chỉ như thế, tính cách cơ hồ là một tờ giấy trắng.
Nhất định là đám phú hào kia cố ý nuôi dưỡng loại 'hàng hóa' như thế này! Ngu ngốc đến mức này cơ mà! Bất quá, cũng có người thích kiểu đó, càng đơn thuần càng tốt không phải sao? Thậm chi đến cả bộ lông cũng nhuộm thành màu trắng... thật đúng là không biết xấu hổ!"
Tiểu Liên trong lòng đố kị, trong giọng nói liền không nhịn được mang theo chanh chua, thậm chí còn có chút không có ý tốt.
“Tiểu Bạch ngươi gọi Tần tiên sinh là chủ nhân, ngươi là người hầu sao?”
Tiểu Bạch có chút kỳ quái nhìn về phía đối phương, ngẫm lại nó cùng Tần Phong ở chung, liền lơ đểnh trả lời: “Không phải đâu. Hắn hầu hạ ta mà. Giúp ta tắm, chuẩn bị đồ ăn cho ta, ta giận còn mua quà xin lỗi.”
Thật đúng là Tần Phong hầu hạ nó mà.
Tiểu Liên cảm thấy cả khuôn mặt mình đều đang vặn vẹo. Con nhỏ này tuyệt đối là đang cố ý diễn trò đây mà!
Tiểu Liên không nhịn được buông lời châm chọc:
“Như vậy là không đúng rồi, ngươi gọi người ta là chủ nhân, lẽ ra phải biết cách hầu hạ chứ. Đáng tiếc, ngươi bây giờ còn nhỏ quá, e rằng chẳng hầu hạ nổi đâu!”
Nghĩ đến đây, Tiểu Liên khinh miệt liếc mắt nhìn bộ ngực phẳng lì của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vốn là dị thú, bản năng cảm nhận địch ý nhạy bén đến cực độ, nếu đến nước này còn không nhận ra thái độ của Tiểu Liên, thì đúng là quá ngốc.
Giọng nói của nàng lạnh xuống, không giận mà uy, thậm chí còn phảng phất khí thế của Tần Phong khi nổi giận.
"Ngươi có ý tứ gì?"
Tiểu Liên lại hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, châm chọc nói: “Tiểu cô nương, vóc dáng khô khan thế kia, ngươi nghĩ có thể làm Tần tiên sinh hài lòng sao? Có đôi khi, vẫn phải là như tỷ tỷ như vậy mới được. Ví dụ như bộ y phục này, ngươi mặc vào đúng là chẳng ra làm sao!”
Nói xong, cô ta còn cố ý ưỡn ngực, biểu lộ sự đầy ắp của mình.
Tiểu Bạch lại tỏ ra chẳng buồn để tâm, ánh mắt lạnh lùng đầy khinh thường:
“Không phải chỉ là hai khối thịt trước ngực thôi sao? Nhìn ngươi kìa, vênh váo tự đắc như thể là bảo vật gì quý giá lắm. Ngươi tưởng ta không có chắc?”
Tiểu Bạch nói xong liền thôi động biến hình thuật. Trong nháy mắt, vòng một Tiểu Bạch đã từ sân bay hóa thành dưa hấu!
Tiểu Liên trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau mới phát ra tiếng hét chói tai:
“Aaaaaaaa! Yêu... yêu quái a!!”
Tần Phong vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng lập tức mở choàng mắt, gần như trong chớp mắt đã lao thẳng về phía phòng thử đồ. Đẩy cửa xông vào, nhìn thấy Tiểu Liên mặt mày tái nhợt, cả người run rẩy như gặp phải ma quỷ, sau đó trợn to hai mắt nhìn về phía tiểu Bạch đang đứng đó với vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Tần Phong chỉ cảm thấy đầu ong ong, có một loại muốn đập đầu vào tường cho xong chuyện!