“Nhà họ Viên tư thông ngân lượng, tội không thể dung tha. Viên phủ trên dưới toàn gia, ban chết.”
Công công truyền chỉ âm thanh the thé đọc xong thánh chỉ, mặt không biểu cảm nhìn khắp đám người đang quỳ rạp nơi sân.
So với những tiếng khóc lóc thê lương vang dội bốn phía, thì người đang quỳ giữa đám đông Cố Tiêu Tiêu lại thập phần bình tĩnh.
Lại bị bạo quân giết rồi.
Cố Tiêu Tiêu ngửa đầu uống cạn chén độc, phất tay quăng vỡ chén ngọc trắng.
Độc dược phát tác, nàng dần chìm vào màn đen hỗn độn.
Nàng Cố Tiêu Tiêu ở kiếp trước vì thức đêm quá độ mà đột tử, sau đó bị một hệ thống không rõ danh tính cưỡng ép trói buộc.
Từ xưa hệ thống đã kèm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của Cố Tiêu Tiêu là công lược bạo quân.
Chỉ cần đạt được độ hảo cảm tám mươi với bạo quân, nàng có thể thông quan gỡ bỏ hệ thống, chân chính sống lại ở thời đại này.
Còn nếu hảo cảm rơi xuống mức 0, công lược thất bại, sẽ bị bạo quân giết chết.
Ngay khi ấy, nàng nghe thấy thanh âm của hệ thống vang lên:
【Không sao không sao, thắng bại là chuyện thường trong binh gia mà.】
Thấy Cố Tiêu Tiêu vừa chết đã trở lại báo danh, âm thanh hệ thống nhiệt tình an ủi:
【Bạo quân mà, đúng là có sở thích giết người, công lược dĩ nhiên không dễ, nhưng thử lại lần nữa đi, biết đâu lần tới lại qua cửa được đấy.】
Mục tiêu công lược là đương kim hoàng đế – Cẩn Vinh kẻ tính tình bạo ngược, nổi danh bạo quân.
Cố Tiêu Tiêu đã bị hắn giết ba lần:
Lần đầu nhập vai nữ quan thân cận bên bạo quân – chết.
Lần hai xuyên làm phi tần bị đày lãnh cung – chết.
Lần ba làm tiểu thư nhu nhược của Viên phủ – cũng chết.
Với nhiệm vụ công lược có độ khó như luyện ngục, Cố Tiêu Tiêu chỉ biết lặng lẽ rơi lệ.
Hệ thống dường như đang lật tìm danh sách thân phận phù hợp:
【Lần này cho ngươi làm Thánh y thần thủ trong cung – mỹ mạo xuất chúng, y thuật cao minh.】
Cố Tiêu Tiêu ánh mắt lộ vẻ sợ hãi: “Thái y là chủng loài có tỷ lệ tử vong còn cao hơn cả thích khách! Dựa theo tính cách bạo quân kia, nửa canh giờ sau ta sẽ lại gặp ngươi thôi.”
Hệ thống cười nhạt, không tin lắm: 【Làm sao có thể nhanh vậy được chứ~】
…Hai mươi phút sau.
Cố: …
Hệ thống: …
Cố Tiêu Tiêu ôm mặt, tan vỡ kêu than: “Có thể sắp xếp cho ta thân phận nào độ hảo cảm khởi điểm cao một chút không?!”
Ban chết, trọng sinh, lại ban chết, lại trọng sinh.
Khởi đầu khác nhau, kết cục vẫn như cũ.
Nàng đã là lần thứ năm xoá tài khoản làm lại rồi!
Hệ thống trầm mặc hai giây, bỗng cao giọng:
【Có rồi! Có một thân phận rất thích hợp…là một con mèo cam hoang trong cung, vừa đáng yêu vừa ngọt ngào, ai thấy cũng mến! Lập tức cho ngươi trói buộc!】
Biến… thành mèo?
Cố Tiêu Tiêu ngẩn người, vội vàng nói: “Khoan đã, ta chỉ buột miệng nói…”
【Ký chủ Cố Tiêu Tiêu sẽ được trói buộc với thân phận mèo cam trong cung, xin ký chủ xác nhận? 3…2…1】
Hệ thống đếm ngược như tên bay, chưa kịp phản ứng gì thì đã “trên cơ sở tự nguyện” hoàn tất trói buộc.
【Trói buộc thành công, hệ thống nhiệt liệt chúc ngươi sớm công lược được bạo quân, giành lại sinh mệnh.】
Trời đất quay cuồng, Cố Tiêu Tiêu tỉnh lại trên con đường đá xanh trong cung.
Trời trong xanh, hoa xuân tháng ba nở rộ, những đóa nghênh xuân vàng nhạt buông rủ từ tường son, gió nhẹ lướt qua.
Chưa kịp bận tâm đến tư thế bốn chân chổng vó xấu hổ nhường nào, việc đầu tiên nàng làm là đưa tay kiểm tra thân thể.
Trước mắt là một móng vuốt màu cam lông xù, lật móng ra, bên trong là đệm thịt phấn nộn như đóa mai, hơi dùng sức, móng vuốt sắc bén trong suốt liền bật ra.
Thật sự biến thành mèo rồi sao…
Sau khi xác nhận bản thân từ đầu tới đuôi đã hoá mèo, nàng mềm oặt cả người, nằm dài ra đất, ngửa mặt nhìn trời, bắt đầu suy ngẫm về mèo sinh.
Làm người bao lâu nay, đây là lần đầu làm mèo, để xem tiếp theo nên làm gì đây.
Điều mấu chốt là – sau khi biến thành mèo, phải làm sao công lược bạo quân để hoàn thành nhiệm vụ?
Chuyện mà làm người còn không làm nổi, mèo thì làm được chắc?
Cẩn Vinh là loại bạo quân không hề nương tay khi giết người, đối với chó mèo mấy thứ này, hắn càng không thể nào có lòng trắc ẩn.
Nếu ta có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt, chứ đừng để ta biến thành một con mèo cam nghèo kiết xác thế này, rồi còn phải đi công lược bạo quân!
Biến thành mèo rồi, thị lực của nàng đột nhiên trở nên vô cùng nhạy bén, thính giác cũng dị thường rõ ràng.
Chẳng hạn như lúc này, nàng có thể nghe rõ tiếng bước chân hỗn tạp cách đó mười mấy trượng đang chậm rãi tiến lại, còn xen lẫn cả tiếng đối thoại khe khẽ của nhân loại.
Cố Tiêu Tiêu lập tức nhảy phốc vào bụi cỏ ven đường, rạp mình ẩn trong đám cỏ rậm rạp, cảnh giác nhìn về phía xa.
Thói quen của mèo khiến chiếc đuôi dài như đuôi gấu mèo của nàng cứ vô thức ve qua ve lại.
Nàng vểnh tai lên cẩn thận phân biệt một hồi, âm thanh này nàng không thể nào quên được kẻ đang tới, chính là bạo quân giết nàng như ngóe kia!
Không xa phía trước, một thân ảnh cao lớn khoác long bào sắc vàng tươi đang chậm rãi tiến tới, sau lưng là mấy vị đại thần triều đình và hàng loạt cung nhân theo hầu.
Cẩn Vinh đã tới.
Hắn mười bốn tuổi đăng cơ, mười sáu tuổi thân chinh đánh lui giặc phương Bắc, hai mươi tuổi cho đắp đường vượt sông, nối liền nam bắc.
Chỉ xét về công trạng, quả là một minh quân đời hiếm có.
Nhưng tính tình hắn lại khó lường đến cực điểm—bình thường không tỏ rõ cảm xúc, mới phút trước còn phất tay ban vinh hoa phú quý, phút sau đã lạnh mặt vung đao sát nhân.
Một kẻ bạo ngược tầm thường.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Cố Tiêu Tiêu hé đầu ra khỏi bụi cỏ, con ngươi thu nhỏ lại thành một đường thẳng.
Mèo cảnh giác.jpg
Ban đầu nàng vốn định âm thầm quan sát, ai ngờ đúng lúc đó lại có một con bướm trắng nhẹ nhàng vỗ cánh bay ngang qua.
Đôi tai nàng giật khẽ, ánh mắt lập tức bị cánh bướm cuốn đi.
Hai chân sau của nàng bắt đầu khẽ dậm, làm tư thế chuẩn bị vồ mồi, từng tế bào trên người như đang gào thét: phải vồ được con bướm đó!
Khoan đã?
Mục tiêu của ta đâu phải là bướm cơ mà!
Không thể để tư duy mèo mèo xâm chiếm đầu óc được!
Nhận ra bản thân không ổn, Cố Tiêu Tiêu vội lắc đầu, gắng sức dời sự chú ý về phía Cẩn Vinh.
Nhưng giây tiếp theo, nàng liền tung mình nhảy phốc lên, lao thẳng về phía con bướm kia.
Giao chiến vài hiệp với bướm, nàng linh hoạt dùng hai móng vuốt mềm mại đè con bướm xuống đất chẳng tốn bao nhiêu sức.
Cố Tiêu Tiêu thở hổn hển, trong lòng dâng lên một thứ khoái cảm thỏa mãn đến tận xương tủy.
Wuhu~ bắt bướm thật vui quá đi mất.
Đúng lúc ấy, một bóng râm phủ xuống bên người, tai nàng giật mạnh, vừa ngoảnh đầu thì liền thấy một đôi giày đen thêu vân mây với nút cài hạt trai trắng, lòng lập tức réo vang hai chữ: nguy rồi.
Chết tiệt! Mải bắt bướm đến mức Cẩn Vinh đã tới sát bên mà nàng cũng không hay biết!
Cố Tiêu Tiêu lập tức định quay đầu bỏ chạy.
Song một đôi tay thon dài xương khớp rõ ràng đã nhanh hơn một bước, chụp lấy hai chân trước của nàng, nhẹ nhàng bế lên.
Dưới đôi mày kiếm sắc lạnh là cặp mắt đen sâu thẳm như giếng cổ, trong vẻ hờ hững lộ ra một tia xa cách, lại ẩn ẩn lấn át bằng khí thế bá đạo nơi vương giả, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng mím lại khi đối diện với gương mặt tuấn mỹ băng lãnh này, lòng Cố Tiêu Tiêu chỉ còn lại hai chữ: tuyệt vọng.
Bị Cẩn Vinh bắt sống tại trận.