Lão làm sao mà quên được mình người như thế nào, nhưng đồ đệ cứ thu là chẳng có lấy một đứa nào tốt !

Cái con nhỏ Kiến Sầu này bề ngoài coi bộ cũng ngoan, mà điều có khi lại giống cái thằng chết toi dịch vật Khúc Chính Phong kia, vỏ trắng nhân đen, hư hỏng luôn rồi !

Nghĩ tới bao trải nghiệm đau xót của mấy trăm năm nay thu đồ đệ, Phù Đạo sơn nhân không khỏi cảm thấy thương tâm, rầu rĩ đến nỗi nhai cái đùi gà ngon trong miệng mà như nhai sáp nến.

Cái đùi gà đã gặm một nửa được lão lặng lẽ nhét vào tay áo, thoắt cái đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu. Lúc ngẩng đầu lên, lão nghiêm trang trịnh trọng nhìn Kiến Sầu : "Nha đầu à..."

Hình như Phù Đạo sơn nhân muốn nói cái gì thì phải ?

Kiến Sầu nghiêng người nhìn lão, thắc mắc hỏi : "Sư phụ ?"

- Những năm trước, bảy đệ tử sư phụ thâu nhận ai cũng như nhau, lớn lên hư hết rồi.

Phù Đạo sơn nhân nặng nề buồn bã khôn xiết.

Kiến Sầu nghe mà giật khóe mắt.

Giọng Phù Đạo sơn nhân lại càng thêm phần bi thương : "Tại sư phụ cả, tại ta quá tin tụi nó, để mặc tụi nó ra sao thì ra. Từ khi cái thằng Khúc Chính Phong thành yêu thành tinh rồi thì mấy đứa kia cũng bắt chước học theo, tuy không học được hai ba phần cái tâm đen thui của nó nhưng cũng gần gần bằng rồi."

Thật sao...

Kiến Sầu im lặng nhớ lại tiếng cười "ha ha" mà mình mới nghe hồi nãy, cái cung cách của Thẩm Cữu như vậy rõ ràng là y khuôn Phù Đạo sơn nhân à !

Bởi vậy, đám đệ tử của thầy rốt cục là bắt chước ai đó ?

Đổ hết tội cho người duy nhất tương đối khá giống bình thường như Khúc Chính Phong có công bằng thật không ?

Phù Đạo sơn nhân hoàn toàn chẳng hề để ý tới cơ mặt gần như run rẩy của Kiến Sầu, cả người lão vẫn còn đắm chìm trong đau thương, ủ rũ khổ sở khôn cùng, không sao thoát ra nổi.

- Bởi vậy, bây giờ sư phụ quyết định một điều cực kỳ quan trọng.

Lão đảo mục quang, chăm chú nghiêm túc nhìn nàng.

Kiến Sầu chớp chớp mắt.

Phù Đạo sơn nhân nói : "Để tránh chuyện bị lôi kéo học hư theo tụi nó, sơn nhân ta quyết định đích thân dạy dỗ con, sau này chắc chắn con sẽ trở thành nữ tu xuất sắc nhất Nhai Sơn !"

Việc này...

Kiến Sầu thật chỉ muốn ôm đầu thở dài. Chịu hết nổi, nàng rốt cục đành nhắc Phù Đạo sơn nhân : "Sư phụ, con là nữ tu độc nhất ở Nhai Sơn."

Thầy không dạy thì cũng chẳng có ai giỏi hơn nàng !

Phù Đạo sơn nhân vỗ trán cái bộp, cái mặt tỉnh hồn hẳn ra, sau liền liến thoắng sửa miệng : "Có gì đâu, vẫn còn có cách giải thích khác mà. Đó là sẽ dạy con thành người xuất sắc nhất trong đám đệ tử đời này của Nhai Sơn. Cho dù có là nữ tu cũng không sao, sau này hạ đo ván bảy cái thằng ngốc kia luôn ! Con sẽ có thể trở thành nữ tu siêu hơn nam tu !"

Lần này thì có lý rồi nhưng nghe sao vẫn thấy không giống như lời gì hay.

Kiến Sầu thật muốn nói cho Phù Đạo sơn nhân biết : Có thầy ở đây, khả năng con học hư mới là lớn đó !

Tiếc thay, lão lại chẳng nghe được tiếng lòng gào khóc của nàng.

Thấy vẻ mặt Kiến Sầu như vậy, Phù Đạo sơn nhân cứ nghĩ đó là đồ đệ mình rưng rưng cảm động, lại không khỏi thở dài bảo : "Chọn ngày không bằng gặp ngày, con theo sư phụ lại đây."

Lão lật tay một cái, sờ sờ lấy ra một miếng ngọc giản đen kịt, bên trên có khắc chữ "Kinh".

Phù Đạo sơn nhân úp ngay miếng ngọc giản này lên tấm mộc bài treo trước phòng của nàng. Tấm bảng đơn sơ vốn có khắc hai chữ "Kiến Sầu" vậy mà lại chợt biến, hoa văn xưa cũ tản mác tứ tán, hiện ra ba chữ cổ "Tàng Kinh các" khắc ở trên.

Kiến Sầu nhìn mà vẫn kinh ngạc không thôi.

Phù Đạo sơn nhân đi tới trước cửa phòng Kiến Sầu, thẳng tay đẩy mạnh. Hai cánh cửa quen thuộc mở rộng nhưng bài trí bên trong lại hoàn toàn không phải như nàng đã thấy hôm qua nữa.

Mở hai cánh cửa nhỏ này ra thế mà lại tựa như mở đại môn khổng lồ !

Giá sách xếp thành dãy dài, hàng hàng ngay ngắn trong sảnh, trên trần cao tít có các họa tiết tiên hạc làm nền trang trí.

Kiến Sầu vừa nhìn liền hiểu khi Phù Đạo sơn nhân áp tấm ngọc giản lên cái bảng gỗ trước phòng mình thì hình như nó đã thay đổi không gian bên trong.

Nàng bước vào quay người nhìn quanh tứ phía, thấy không gian nơi đây lớn không biết bao nhiêu mà kể, giá sách hết dãy này đến dãy khác xếp dài đến hút tầm mắt. Mỗi một quyển sách, dù là đóng chỉ hay làm bằng lụa, bằng thẻ tre, thì đều có một tấm ngọc giản mờ mờ sáng lơ lơ lửng ở phía trước.

- Chỗ này là Tàng Kinh các của Nhai Sơn ta. Tu vi càng cao thì càng xem được nhiều thứ ở đây. Thường thường, mỗi năm Tàng Kinh các sẽ mở cửa một lần cho đệ tử Nhai Sơn, nhưng con mới nhập môn nên sư phụ coi như phá lệ, cho con đi cửa sau.

Phù Đạo sơn nhân không giải thích chuyện về ngọc giản mà chỉ chắp hai tay sau lưng, dương dương tự đắc dạo bước trong Tàng Kinh các khổng lồ.

- Con tu vi mới luyện khí chắc lẽ không xem được bao nhiêu. Sơn nhân ta nghĩ kỹ rồi, trước khi khép đấu bàn lên trúc cơ thì cũng chỉ tích trữ lực lượng, con thật chẳng cần tới ta chỉ điểm. Tàng Kinh các là một chỗ tu luyện tốt. Quyết định như vầy đi, con cứ ở đây tu luyện một hơi cho đến khi khép đấu bàn lên trúc cơ xong rồi hẵng ra ngoài !

Tu luyện một mạch cho đến khi khép đấu bàn lên trúc cơ xong rồi hẵng ra ngoài !

Kiến Sầu không khỏi tròn to mắt nhìn, cứ cảm thấy lão đang giỡn chơi mình : "Sao sư phụ nói có người tu cả năm ba năm cũng chẳng trúc cơ được ? Không lẽ nguyên thời gian đó con phải ở lì trong Tàng Kinh các luôn ư ?"

- Năm ba năm là trường hợp người thường.

Phù Đạo sơn nhân khinh khỉnh lườm nàng trắng dã con mắt : "Giống như cái thằng Trương Toại mà hồi trước con tình cờ gặp ở ẩn giới am Thanh Phong nọ, nó thuộc dạng như vậy. Nhưng con sao lại đi so mình với cái đám đó ? Con có đấu bàn thiên phú một trượng, khối người mơ mà không có kia, bao nhiêu đó đủ biết thiên phú trác tuyệt cỡ nào. Con chỉ cần ở đây tĩnh tâm tu luyện, ráng thắp sáng hết các đường tuyến khôn có thể thắp sáng là khép đấu bàn lên trúc cơ được rồi."

Dễ dàng vậy sao ?

Dù gì cũng là trúc cơ lận đó !

Theo hiểu biết sơ bộ của Kiến Sầu thì trúc cơ dường như là một bước ngoặt quan trọng, người vượt không nổi ải này cực đông. Vậy mà Phù Đạo sơn nhân lại nói nghe đơn giản như ăn cơm uống nước, chẳng khác gì dĩ nhiên phải thế.

Nàng lại nhớ tới lời của bọn Thẩm Cữu : ở Nhai Sơn, thang mây là để cho đệ tử mới nhập môn sử dụng.

Quả nhiên...

Đây mới là Nhai Sơn sao ?

Kiến Sầu chợt hiểu hiểu ra tại sao người bình thường không thể có mặt trên Nhai Sơn.

- Nhai Sơn ta là chỗ thiên tài hội tụ, trước giờ thu đệ tử yêu cầu rất cao.

Phù Đạo sơn nhân thấy vẻ mặt của Kiến Sầu thì không khỏi trấn an nàng : "Con cũng là một trong số đông các thiên tài đó. Mà điều chỉ có năng khiếu thiên tài thôi thì không nên chuyện được. Nhai Sơn sở dĩ là Nhai Sơn, không phải vì chỉ thu thiên tài mà còn vì yêu cầu thiên tài phải thật kiên định nghiêm túc."

- Chỗ này không chỉ là chỗ thiên tài hội tụ, hơn thế nữa họ phải nỗ lực phấn đấu hơn nhiều so với người bình thường. Ta có từng nói với con ta không ưa lão già Hoành Hư Côn Ngô. Ngoài chuyện vì lão là kẻ thù không đội trời chung của ta thì lão cũng giống như môn hạ Nhai Sơn, rất hiểu cái lẽ thiên tài cần phải khổ công nhiều hơn.

Chủ đề này thực ra rất quan trọng.

Kiến Sầu không ngờ Phù Đạo sơn nhân cũng có lúc thật sự nghiêm túc thế này. Mãi một lúc lâu sau, nàng mới gật gật đầu đáp : "Đệ tử hiểu rồi."

- Hiểu thì tốt !

Phù Đạo sơn nhân nheo mắt nói : "Yên chí, chỉ cần nghe lời sư phụ, cố gắng tu luyện cho thật tốt. Cái đấu bàn một trượng của con nếu thắp sáng được một nửa thì đã ăn đứt người ta, còn như thắp được bảy tám phần mười thì sau này chắc chắn sẽ đập chết bảy cái thằng ngốc ở bên ngoài kia luôn !"

- Con không nghĩ tới muốn đập chết...

Không...

Kiến Sầu xém nữa cũng lây theo cái tính ba trợn của Phù Đạo sơn nhân. Nàng vừa cự một câu xong thì liền vội vàng sửa miệng : "Kiến Sầu đối với bảy vị sư đệ hoàn toàn không có cái gì..."

- Được rồi, được rồi ! Sơn nhân ta còn không biết tánh cô sao ?

Phù Đạo sơn nhân xua xua tay như đuổi ruồi, mặt mày ra vẻ "ta biết tỏng bụng dạ cô ra sao" : "Cũng không biết hồi nãy ai nhìn hai thằng ngốc kia đấu pháp trên đài Bạt Kiếm mà hai con mắt sáng rỡ lên đó ? Ha ha, sơn nhân ta chắc phải lấy cái Lưu Ảnh kính chiếu lại cho xem mới được, coi cô còn nghĩ một đằng nói một nẻo nữa không ?"

- ...

Kiến Sầu bất giác giơ tay đè lên khóe mắt. Mắt nàng rất đẹp, đuôi mắt hẹp dài, màu sắc hơi đậm hơn một chút so với nước da mịn màng trắng nõn xung quanh nên trông duyên dáng lạ thường, đôi con ngươi bẩm sinh cũng trong sáng vô cùng nên nhìn có vẻ lạnh lùng.

Hai mắt sáng rỡ sao ?

Thật không ?

Kiến Sầu nhớ tới ánh lam đầy trời với ánh bạc hừng hực trên đài Bạt Kiếm lúc nãy mà phì cười : "Chắc vậy !"

Nàng không biết bản thân có nhắm tới cuộc sống "một lời không hợp là tuốt kiếm" hay không, chỉ biết...

Mình bây giờ hoàn toàn không có lý do gì cãi lại Phù Đạo sơn nhân.

Ở Thập Cửu Châu này, nàng phải biến mình thành mạnh mẽ mới được. Nơi đây không có chỗ cho kẻ yếu tồn tại, tất cả đều phải lấy bản lãnh ra mà nói chuyện. Có điều ngoài ra nàng còn khác người ta thêm một điểm nữa, đó là không phải chỉ có mỗi một áp lực sinh tồn mà thôi.

Tạ Bất Thần, Nhiếp Tiểu Vãn, Hứa Lam Nhi, Trương Toại... thậm chí cả đến Phù Đạo sơn nhân nữa, từng người một đều khiến Kiến Sầu tuôn trào nhiệt huyết, cảm thấy mình cần phải mau mau giỏi lên.

Nàng nhẹ nhàng buông đầu ngón tay xuống, chắp hai tay trước người xá Phù Đạo sơn nhân : "Kiến Sầu nguyện bế quan trong Tàng Kinh các, không khép đấu bàn lên trúc cơ thì nhất định sẽ không xuất quan."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play