Đánh nhau rồi !
Ngay từ khi tiếng kiếm ngân vang, dội khắp Nhai Sơn thì đỉnh Linh Chiếu vốn vắng ngắt bỗng lập tức trở nên ồn ào sôi động hẳn lên.
Có người háo hức gào to : "Ra đây mau ! Thẩm sư bá tuốt kiếm với Khúc sư bá rồi !"
- Lẹ lẹ, chạy ra coi mau !
- Sắp đánh lộn rồi, mau lên !
...
Kiến Sầu sững sờ tròn mắt há hốc miệng rồi bất giác dõi mắt nhìn lên vách núi. Trên vách đá cheo leo nơi đây còn có không ít các động phủ khác, cái gần cái xa hoặc rất xa, người người đông đảo đang mở cửa phòng mình nhìn xuống dưới.
Vách núi Nhai Sơn này thật đúng là một khán đài thiên nhiên xem đấu rất hợp !
Kiến Sầu coi như đã hiểu.
Hơn nữa, sau khi xảy ra việc như vậy, thái độ của mọi người trước hết vậy mà lại là nô nức đua nhau đi xem náo nhiệt, tựa hồ như đây là chuyện rất thường, thật khiến Kiến Sầu có hơi ngạc nhiên.
Sau khi triển khai tư thế, khí chất trên người Thẩm Cữu liền trở nên ngang tàng hiểm ác. Hắn nghênh nghênh khiêu khích nhìn Khúc Chính Phong đang đứng xa xa giữa lưng chừng không.
- Nghe nói Khúc sư huynh giờ đã tròn nguyên anh, bất cứ lúc nào cũng có thể bước qua xuất khiếu, hôm nay xin sư huynh chỉ giáo cho !
Nói xong, tay hắn đang đè ngang hông rốt cục cũng từ từ rút ra.
Ánh bạc chói ngời thành thanh liền nằm ngay tay.
Đây chắc là kiếm của hắn, nhưng Kiến Sầu lại không nhìn được hình dạng nó ra sao, chỉ thấy hào quang trắng bạc ngùn ngụt một đường.
Còn Khúc Chính Phong thì không nhanh không chậm đang đạp trên thanh "Hải Quang" mà hắn đã từng giới thiệu qua với nàng, dáng điệu ung dung thong thả.
- Sư đệ, sức chịu đựng của đệ dở quá, còn phải luyện nhiều mới được.
Ha ha.
Còn phải luyện nhiều sao ?
Để mất thêm mấy món bảo bối nữa, làm thằng ngu cho ngươi giỡn mặt hả ?
Thẩm Cữu dứt khoát không chịu. Hắn nghiến răng, đầu óc tựa như thấy kiếm Sóc Nguyệt trong tay mình hóa thành con dao phay xả Khúc Chính Phong ra làm tám khúc, máu nóng đang chảy trong người thình lình tăng tốc sôi trào.
Thẩm Cữu chưa bao giờ cảm thấy phấn khích như lúc này, hai mắt trừng trừng trợn to, đường kiếm bạc quanh người càng thịnh. Tuy đang giữa ban ngày, nhưng hắn bây giờ tựa hồ như đang khoác toàn bộ sao sáng lấp lánh đầy trời trên thân !
Ngay khi hào quang trắng bạc còn đang bừng bừng lóa mắt thì Thẩm Cữu đã phóng vút ra, cả người tựa như hóa thành một vệt sao băng, đường kiếm chói lọi trong tích tắc cũng chém thẳng tới trước mặt Khúc Chính Phong.
Khúc Chính Phong không ngờ thế kiếm của Thẩm Cữu vậy mà lại mạnh đến thế này.
Hắn hơi sững ra rồi mới hồi thần lại, rút kiếm nhẹ nhàng cản lại.
- Keng !
Tiếng va bình thường cùng cực, nhưng dư âm khuếch tán sau đó lại đập thẳng vào tận sâu trong tâm khảm con người ta !
Đường kiếm bạc như chớp đó thế mà lại bị cản lại gọn gàng !
- Cũng không tệ !
Cổ tay rung lên, Khúc Chính Phong mở miệng khen.
Người sư đệ này chưa bao giờ so chiêu với sư huynh hắn chỉ bởi vì hắn không bao giờ tuốt kiếm với ai có tu vi cao hơn mình.
Khúc Chính Phong tu vi cao hơn Thẩm Cữu nên rất ít ra tay, bởi vậy thật ra cũng không có mấy người biết được khả năng chính xác của hắn.
Nói cho cùng, tất cả những gì có liên quan đến bảy người đệ tử của Phù Đạo sơn nhân đều là ẩn số khó hiểu nhất của Nhai Sơn. Sư phụ của bọn họ quanh năm suốt tháng đều không có mặt ở sơn môn. Mà dù ông có mặt đi nữa thì cũng chỉ lúc bọn họ rối rắm nhất mới chỉ điểm, khai sáng cho, chứ không thì việc tu hành đa phần đều phải tự dựa vào mình.
Bởi vậy con đường đi của bảy người đều hoàn toàn khác nhau.
Bọn họ có thể có pháp khí như nhau, tuy nhiên rõ cùng một pháp khí đó nhưng mỗi người sử dụng lại cho ra hiệu quả khác nhau.
Tu vi của bảy người này ai cũng biết rõ : Khúc Chính Phong tròn đỉnh nguyên anh, còn Thẩm Cữu lại vừa mới bước vào nguyên anh bậc trung.
Nhưng có điều tu vi không giống như chiến lực.
Nhìn bề ngoài, người có chiến lực cao nhất hẳn phải là Tứ đệ tử Thẩm Cữu đã từng nhiều lần tuốt kiếm ở Nhai Sơn, trước giờ chưa bao giờ bại. Tuy nhiên cũng có kẻ nói, thật ra đồ đệ thứ ba của Phù Đạo sơn nhân, người si kiếm đến nỗi một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì đã hết ba trăm sáu mươi bốn ngày bế quan kia có lẽ mới đúng là người có chiến lực cao hơn.
Còn về Khúc Chính Phong, hắn làm người khá ôn hòa, đối nhân xử thế làm người ta cảm thấy dễ chịu như tắm mưa xuân nên rất ít ai bỏ công tìm hiểu chiến lực của hắn. Chỉ có kẻ có tâm mới để ý thấy Thẩm Cữu tuốt kiếm với ai thì tuốt chứ tuyệt không hề đương đầu với Khúc Chính Phong bao giờ.
Nguyên anh bậc trung với nguyên anh viên mãn so tài nhau sao ?
Hầu như tất cả những ai có hiểu biết đều sáng mắt lên !
Tu sĩ cảnh giới nguyên anh trên toàn Thập Cửu Châu đều là kẻ lẫy lừng hùng bá một phương. Dù ở một nơi như thế này ở Nhai Sơn cũng có thể được coi như là lợi hại cực kỳ. Tu sĩ nguyên anh thường khi giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến trời long đất lở như chơi.
Hiện giờ chỉ so tài trên Nhai Sơn mà thôi thì chuyện quyền cước dĩ nhiên không thể thi triển hết mức, cao lắm xem như "luận bàn học hỏi" là cùng. Nhưng dù là "luận bàn học hỏi" thì chừng đó cũng đã đủ cho bao người phải điên cuồng háo hức rồi.
Hai đạo hào quang một bạc một lam bắt đầu giao tranh kịch liệt trên đỉnh Linh Chiếu, chẳng mấy chốc đã liền hạ xuống đài Bạt Kiếm.
Vừa khéo cùng một lúc.
Thẩm Cữu càng đánh càng hăng, chỉ thấy bao bực tức oán ghét trong bụng đều trút hết cả vào trong thuật pháp. Ánh sáng các chấm sao trên đấu bàn vạn tượng dưới chân thi nhau chớp chớp lóe lóe, cứ mỗi một lần sáng lên như vậy tức có nghĩa là hắn đang thi triển thuật pháp ứng với đạo ấn đó.
Ánh kiếm bạc chói lòa trong tay hắn cũng chưa từng mờ đi lấy nửa phân.
So với sự hùng hổ hết sức của Thẩm Cữu thì Khúc Chính Phong ôn hòa hơn nhiều.
Thẩm Cữu tấn công thì hắn phòng thủ. Thẩm Cữu tiến, hắn liền lùi. Mà điều cứ lùi lùi tiến tiến như vậy thì dần dần càng lúc càng dạt ra tới rìa đài Bạt Kiếm.
Hiện tại, Thẩm Cữu đang vút kiếm chém tới, đến nỗi cả không khí cũng dường như phải xẹt lửa điện, tất cả đều do uy lực của nó mà ra !
Khúc Chính Phong cuối cùng cũng dậm mạnh chân một cái, đá bụi bắn tung tứ phía.
Một quầng đấu bàn xanh sẫm sắc lam bỗng chợt hiện ra dưới chân hắn !
Ngay trong chớp mắt đó, Kiến Sầu đang đứng tít trên vách núi cao phải tròn to mắt mà nhìn !
Đấu bàn của hắn chu vi ba trượng !