Kiến Sầu tạm thời không đáp.

Nàng nhìn sang bên cạnh.

Lúc từ đường Nhai Sơn đến đây, nàng nhớ vẫn còn có một vị sư đệ Khúc Chính Phong đi theo nữa. Vị sư đệ này hình như không đáng tin mấy song ít ra cũng còn hơn cái vị tứ sư đệ trước mắt này.

Nhưng trong tích tắc nhìn thấy sắc mặt của Khúc Chính Phong, Kiến Sầu khóe mắt không khỏi giật giật.

- Khúc sư đệ ?

Khúc Chính Phong vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt tán thưởng lạ lùng ấy, giọng điệu nghe ra cũng đầy cảm thán : "Có thể mang được sư phụ về, thật đúng là đáng mặt Kiến Sầu đại sư tỷ a !"

Nói xong liền chiếu ánh mắt nửa cười nửa không đến Thẩm Cữu.

- Quả nhiên không hổ là Thẩm sư đệ anh tuấn nhất Nhai Sơn ta, vừa rồi bật đấu bàn khí thế quá trời ! Nhai Sơn ta có người kế tục...

- ...

Cái vị Khúc sư đệ này hình như có vẻ là lạ đáng sợ thế nào.

Không hiểu sao Kiến Sầu lại chợt mơ hồ thấy có cái gì đó chẳng lành, nghĩ ngợi một hồi thì làm như mình không muốn hỏi câu nào, chỉ quay đầu gọi : "Thẩm sư đệ."

- Dạ có đệ.

Thẩm Cữu vội cười đáp : "Sư tỷ có gì sai khiến ?"

- Không phải sai khiến, chẳng qua hôm nay mới tới Nhai Sơn, quen được Thẩm sư đệ đây, tỷ cảm thấy sư đệ thật hài hước dí dỏm.

Nói câu đó xong, Kiến Sầu hơi có chút áy náy với lương tâm mình.

Nàng ngừng một lát, kế lại tiếp : "Lúc nãy Thẩm sư đệ hỏi tỷ có đạo lữ hay không, câu trả lời là... không có."

- Tốt quá !

Thẩm Cữu sáng mắt lên.

Kiến Sầu cũng không ngước lên nhìn, chỉ mỉm cười hỏi : "Nhưng trên đường tới đây tỷ cũng có thắc mắc, muốn phiền Thẩm sư đệ giải đáp cho."

- Kiến Sầu sư tỷ cứ tự nhiên, Thẩm Cữu nhất định biết gì sẽ nói hết !

Không chút do dự hay có vẻ khoe khoang khoác lác gì.

Mặt mũi chân thành nghiêm túc.

Kiến Sầu gật đầu hỏi : "Các đệ hỏi người ta có đạo lữ hay không, thế tức là đã bày tỏ tâm ý tình cảm của mình với người ta rồi đúng không ?"

- ... Có thể coi là vậy.

Thẩm Cữu vạn vạn lần chẳng ngờ Kiến Sầu vậy mà lại hỏi ngay một câu như trên, thẳng thắn đến nỗi làm người ta chới với, trở tay chẳng kịp !

Hắn hơi ngẩn người rồi mới đáp.

- Hóa ra là vậy.

Kiến Sầu nghĩ, nếu cứ theo đó mà suy thì Trương Toại cũng coi như đã thổ lộ tình cảm với mình rồi hay sao ?

Nhưng...

Nàng đưa mắt nhìn Thẩm Cữu, mãi sau mới lắc lắc đầu, không nói tiếng nào.

Tà dương lúc này lúc này đã nặng nề lặn xuống sau khoảng đất phẳng. Cả quảng trường chìm trong bóng tối. Xa xa nơi chân trời có mảnh trăng non cong cong đang chầm chậm nhô lên, ánh sáng trông càng lúc càng tỏ.

Kiến Sầu nhìn về phía thang đá bên tay phải, lối dùng để xuống quảng trường. Nàng cũng muốn đi quanh quanh Nhai Sơn xem một chút, vì vậy bèn cất bước đi tới.

Trong mắt Thẩm Cữu, thái độ kiểu cách của nàng trông có vẻ lạ lùng vô cớ.

Hắn vội vàng theo gót Kiến Sầu, đi tới cạnh nàng, bước từng bước một xuống thang đá.

- Kiến Sầu sư tỷ sao không hỏi nữa ? Sao lại "hóa ra là vậy" ?

- Chẳng có gì để hỏi hết, tỷ chỉ thấy đạo lữ tu sĩ ở đây so với vợ chồng ở thế gian phàm tục dường như không giống nhau.

Kiến Sầu đạp từng bậc một đi xuống. Nàng nhìn ánh đèn ngọn ngọn vàng vàng ấm áp sáng lên quanh quảng trường mà tưởng như mình thấy lại đèn đóm thôn làng trước kia.

Nhưng Kiến Sầu biết bây giờ đã khác.

- Tỷ tới Thập Cửu Châu, trên đảo Trảm Nghiệp cũng đã có người hỏi tỷ một câu giống vậy. Nhưng lúc đó tỷ còn chưa biết đạo lữ là gì.

Nghe đến đây, Thẩm Cữu liền sửng sốt.

Kiến Sầu lại chẳng nhìn đến sắc mặt hắn, chỉ cười cười bình thản nói tiếp : "Ở phàm trần, tỷ đã từng có chồng, với lại còn từng có con nữa. Người phàm có lẽ phàm tục hơn, nên thích hai người son sắt một lòng, trăm năm đầu bạc. Nhưng tiếc là tỷ không thể được như vậy. Đạo lữ trong giới tu sĩ hình như tùy tiện hơn, công với lợi trong đó cũng nhiều. Tỷ thật không thích vậy, bây giờ không thích mà sau này cũng sẽ không bao giờ thích."

Ý tứ rõ đúng là cự tuyệt.

Song bấy nhiêu đó lời lại khiến Thẩm Cửu nghe ra được cảm giác khó nói bên trong.

Hắn chỉ nghe nói sư phụ thu được một đồ đệ tuổi tác không nhỏ chứ ngờ đâu đây không những từng là người đã cưới gả mà còn có cả con nữa.

Nàng tới Nhai Sơn rồi, vậy đứa bé kia thì sao ?

Thẩm Cữu bất giác muốn hỏi, nhưng thấy Kiến Sầu mặt mũi cười cười bình thản thì không biết sao lại dằn lòng xuống, thôi không hỏi nữa.

- Đệ hiểu rồi. Hôm nay là Thẩm Cữu mạo phạm, thường ngày bỗ bã như vậy quen rồi... vậy xin Kiến Sầu sư tỷ đừng trách !

Hắn làm bộ ngây ngô sờ sờ đầu cười hắc hắc, bộ điệu loáng thoáng có mấy phần y hệt như Phù Đạo sơn nhân.

- Với lại hôm nay đám sư điệt đó thật ra đa số đều chỉ giỡn chơi cho vui, không có ác ý gì đâu. Dù sao thì Nhai Sơn chúng ta có nữ tu cũng là chuyện vô cùng hy hữu. Chắc sư tỷ mới tới Nhai Sơn nên không rõ đó thôi... Sau này, ở lâu rồi sư tỷ sẽ biết !

Cảnh tượng ban nãy Kiến Sầu cũng đã thu trọn vào mắt. Tuy vậy nàng lại hoàn toàn không nhận thấy có gì thô lỗ tùy tiện mà trái lại còn thấy sôi nổi náo nhiệt, niềm nở chân thành, tuyệt chẳng hề có chán ghét hay ác ý bên trong, bởi vậy dĩ nhiên nàng sẽ không bao giờ để bụng.

Nàng chỉ lấy làm lạ, chẳng biết "đạo lữ" trong giới tu sĩ rốt rục là như thế nào.

Nghĩ tới đây thì cũng đã đến bậc thang cuối cùng, Kiến Sầu bước xuống, đứng trên quảng trường ngước mắt nhìn quanh, bấy giờ mới thấy được cái mênh mông rộng lớn của quảng trường dưới chân trước độ cao chót vót bên trên đài.

- Nhai Sơn rất tốt.

Giọng nàng vui vui lạ lùng khó tả, ai nghe cũng thấy cảm thấy ấm lòng.

Nhai Sơn rất tốt.

Tốt ư ?

Thẩm Cữu nhập môn đã bao nhiêu năm rồi mà chưa hề nghe qua một câu nào vừa đơn giản vừa ấm áp như vậy. Hắn bỗng chợt nhận ra rằng người đại sư tỷ trước mắt mình đây đúng là không giống như đám Nhai Sơn hời hợt thô tục đến cực điểm kia, hơn nữa cũng tuyệt không phải chỉ là một nữ tu đơn giản như vậy.

Nàng cũng khác với các nữ tu khác.

Ngay trong tích tắc đó, đầu óc Thẩm Cữu bỗng chợt nảy ra một ý nghĩ điên rồ quá sức tưởng tượng : Không lẽ sư tôn đột nhiên phát thiện tâm, cố ý đi tìm một vị đại sư tỷ đặc biệt như thế này để cảm hóa bọn họ ư ?

Trước mắt hắn tức thời liền tưởng như thấy hiển hiện rõ ràng nụ cười tinh quái của Phù Đạo sơn nhân.

Thẩm Cữu giật mình ớn lạnh sống lưng, vội vàng gạt ý nghĩ kia sang một bên.

- À, dù sao thì Nhai Sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Diện tích tông môn rất lớn, nhưng Nhai Sơn thật sự đều tập trung hết ở đây. Quảng trường này chúng đệ gọi là đỉnh Linh Chiếu, nhưng thật ra thường dùng để diễn võ thôi.

Kiến Sầu nghe xong gật gật đầu.

Đến bây giờ Thẩm Cữu mới đi trước nửa bước một chút, bắt đầu đóng vai trò làm người dẫn dường với thuyết minh.

Quảng trường rất lớn, bước chân bọn họ cũng không nhanh hay chậm gì mấy.

Thẩm Cữu chỉ về phía bên trái, ở đó sát cạnh quảng trường là vách đá cao, bên trên tựa hồ như còn thấy le lói ánh đèn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play