Cái thái độ này thật đúng là quá sức tưởng tượng của Kiến Sầu. Nàng gần như ngẩn mặt ra nhìn Phù Đạo sơn nhân.

Lão vẫn còn bực bội quăng quăng ném ném đá xuống đất, dáng vẻ cực kỳ hờn tủi : "Đồ nhi à, con thực làm sư phụ đau lòng quá đi, đau lòng quá đi ! Sư phụ còn chưa có đạo lữ mà con đành đoạn đi ra ngoài trêu trêu ghẹo ghẹo người ta đó hả ?"

- ... Sư phụ...

Đây là tiếng Kiến Sầu gọi lão, nghe bất lực đến hết chỗ nói.

Nhưng nhờ Phù Đạo sơn nhân làm trận làm thượng như vậy mà Kiến Sầu không cần lão giải thích cũng hiểu được "đạo lữ" là cái gì.

- Hóa ra, tu sĩ cũng có thể kết hôn hả thầy ?

- Cái này không gọi là kết hôn.

Phù Đạo sơn nhân đang bù lu bù loa luôn miệng, nghe thấy Kiến Sầu hiểu sai ý nghĩa đạo lữ thì cuối cùng mới nuốt hàng nước mắt làm bộ làm tịch vào trong, nghiêm giọng đáp : "Tu sĩ nam nữ nếu thấy vừa mắt nhau thì có thể kết thành bạn lữ được, về sau sẽ cùng tu luyện chung. Dĩ nhiên là có pháp môn song tu, âm dương hòa hợp, so với tu luyện riêng thì nhanh hơn một chút. Nói đoạn tình tuyệt ái vớ vẩn thế thôi chứ tu sĩ đa phần có làm được đâu."

- ... Con hiểu rồi.

Kiến Sầu gật gật đầu, tuy nhiên thần sắc lại dường như có vẻ hơi buồn buồn.

Phù Đạo sơn nhân vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra ngay. Lão chỉ cho là nàng phiền não về chuyện đạo lữ chứ cũng không nghĩ đến cái gì khác : "Kể thầy nghe, rốt cục là đứa nào nói với con việc này hả ? Sơn nhân ta nhớ không lầm thì con mới tới luyện khí đúng chưa ?"

- Là Trương sư đệ của Phong Ma kiếm phái.

Kiến Sầu không giấu diếm, chính bản thân nàng cũng cảm thấy là lạ.

- Chắc là chẳng giống như sư phụ người nghĩ đâu. Hắn chỉ hỏi con có đạo lữ hay không mà thôi.

Phù Đạo sơn nhân liền liếc xéo Kiến Sầu tới trắng dã con mắt : "Chồn chúc tết gà, con tưởng sư phụ mù hả ? Cái thằng ranh đó, đồ trâu già mà cũng dám gặm cỏ non. Nó tu hành bốn mươi mấy gần năm mươi năm, con còn non choẹt mà !"

- ...

Kiến Sầu tan nát cõi lòng.

Nàng cau cau khóe miệng, sư phụ đừng lựa chữ "non" mà nói có được không ?

- Con đừng để nó dụ. Đạo lữ gì gì thật ra cũng giống như người phàm, cũng phải môn đăng hộ đối mới được. Một thằng lóc chóc của Phong Ma kiếm phái, thiên phú bình bình mà cũng dám léng phéng con hả ? Nằm mơ đi !

Phù Đạo sơn nhân tức đến nỗi nghiến răng trèo trẹo. Lão giơ cục đá cầm trong tay lên ra sức miết miết, làm như nó là xương cốt của gã Trương Toại đó vậy.

- Khó khăn lắm sơn nhân ta mới thu được đồ đệ con gái. Nguyên cái Nhai Sơn bói đâu ra cô nương thứ hai chứ ? Nó còn muốn đi đào góc tường ăn trộm nhà người ta hả ? Tiên sư cái thằng đó, mai mốt ta dẫn bầy tiểu tử kia đi xử nó !

Cái gì lộn xộn thế này ?

Kiến Sầu nghe ý càng lúc càng thấy kỳ lạ. Sao tự nhiên lại gọi là đào tường khoét vách, cái gì mà "bói không đâu ra cô nương thứ hai" ?

Không lẽ Nhai Sơn không có nữ đệ tử sao ?

Lại nữa...

- Sư phụ thu con làm đồ đệ, tông môn có biết không ?

- Có chứ !

Phù Đạo sơn nhân đắc ý, tiếp : "Ẩn giới am Thanh Phong xảy ra chuyện, cái đám ngốc trên Nhai Sơn lo sốt vó lên. Sơn nhân ta thoát nguy rồi thì dĩ nhiên phải báo cho tụi nó biết, tiện thể nói luôn chuyện của con. Cái đám đó á, nghe thấy ta thu được một cô nương làm đồ đệ, ha ha, không biết mặt mày ra sao nữa, chừng nào tới con sẽ biết."

Đau đầu quá !

Đừng hỏi Kiến Sầu tại sao.

Nàng day day trán : "Thầy đừng có nói với con là Nhai Sơn không có nữ đệ tử đó..."

- Chính xác mà, không có thiệt !

Phù Đạo sơn nhân mặt mày thểu não : "Tại con không biết thôi, nữ tu thiên phú cao đi Bạch Nguyệt cốc hết rồi. Người ta nói Nhai Sơn ta không hợp cho nữ tu tu luyện..."

Nói tới đây, giọng lão xìu xuống, nhưng trong chớp mắt sau đã liền lên gân ngay : "Mẹ bà nó, toàn là chuyện bá láp bá xàm nhảm nhí gì đâu không ! Nguyên cái trung vực này chỉ có Nhai Sơn ta là môn phái nhìn mặt tuyển người, dựa mặt tu luyện thôi ! Lại còn thêm một bầy nam đệ tử mê tu luyện nhất hạng nữa ! Bây giờ nếu đã thu con làm đệ tử rồi, sơn nhân ta sẽ làm cho bọn họ phải mở to cặp mắt chó ra mà xem, rồi đây Nhai Sơn cũng có thể dạy ra được nữ tu tu vi cao cường vậy !"

Nói xong lão hớn hở nhìn Kiến Sầu.

- Đồ nhi, con có thấy... Ủa, đồ nhi, con sao vậy ?

- Dạ không sao, tự nhiên hơi xây xẩm một chút thôi.

Kiến Sầu cắn răng, nén nhịn để khỏi mất công cãi vã.

Phù Đạo sơn nhân gật đầu, mặt mũi tươi rói.

- Dù sao sau này phải nhờ vào con mang danh về cho Nhai Sơn chúng ta !

Sư phụ, đồ nhi gánh không nổi trọng trách này đâu ! Kiến Sầu cảm thấy cả người chỗ nào chỗ nấy đều ê ẩm hết cả lên.

- Nói tới mới nói, sơn nhân ta ba trăm năm rồi không về Nhai Sơn, không biết giờ ở đó rốt cục thành cái hồn hề gì rồi... Chà, bọn họ lâu lắm rồi chả thấy ta hiên ngang oai hùng ra sao, gặp lại chắc hết hồn chết luôn. Đồ nhi, con nhìn sư phụ coi, anh tuấn không hả ?

Lão giang rộng hai tay, làm như tiêu sái lắm.

Kiến Sầu lầm lũi nhìn lão, thấy bên mép lão hơi hơi rỉ máu thì vọt miệng nhắc : "... Sư phụ, thầy chảy máu miệng kìa."

Có anh tuấn chút xíu nào đâu !

- ... Ủa ?

Phù Đạo sơn nhân ngẩng đầu nhìn, quẹt quẹt khóe miệng thì thấy trên tay đúng là có máu thật.

- Trước không chảy, sau không chảy, nhè giờ này mới chảy ! Đúng là hư hết hình tượng sơn nhân ta mà !

Kiến Sầu thấy lão thần sắc dường như không sao nhưng trong bụng thực cũng hơi lo lắng : "Sư phụ, thầy bị thương ư ?"

Ánh mắt Phù Đạo sơn nhân chợt lóe sáng, nhưng nhất thời không đáp. Một hồi sau, lão mới ngẩng lên nói : "Cái này nhỏ mà. Cô nghi thầy ạch đụi vô tài nên mới bị thương hả ? Thiệt đúng là đau lòng sư phụ quá đi ! Thôi, không nói chuyện với cô nữa, ta ghét rồi ! Còn phải sửa truyền tống trận, đừng có phá sơn nhân nữa !"

Miệng thổ huyết mà không biết, lại còn là chuyện nhỏ sao ?

Kiến Sầu chẳng tin chút nào, nhưng thấy Phù Đạo sơn nhân mặt mày có vẻ không sao thì cũng không dám nói gì nữa. Mà nàng cũng chẳng đi đâu xa, cứ đứng ngay gần bên, sợ nhiều khi lão gặp phải chuyện gì bất trắc.

Phù Đạo sơn nhân trong bụng cũng thua nàng, cái con này thật đúng là cái đứa giỏi chọc tức người ta.

Sau hai ba lần phục hồi nguyên trạng truyền tống trận bị hư, sắc mặt Phù Đạo sơn nhân dường như hơi tái đi một chút. Lão tiện tay vẫy vẫy, con ngỗng trắng to mới nãy được thả ra liền lạch bạch chạy lại, để lão ôm vào lòng.

Phù Đạo sơn nhân thẳng tay vung một nắm linh thạch ra, cho nhập vào lỗ khảm rồi hất hàm, lệnh : "Đi thôi, nhập trận !"

Kiến Sầu vội bước vào trong trận pháp. Phù Đạo sơn nhân cũng vào theo sau, miết nát tấm phù truyền tống.

- Bốp !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play