Ve sầu râm ran, ngày hè oi bức.

Trên đường núi ngoằn ngoèo tít tắp, có một cô gái áo trắng cùng sóng vai đi với một ông lão. Trên lưng cô gái đó đeo một cái bao nhỏ, tóc mây đen nhánh.

Ngày hè tuy nóng nực nhưng phiến lá sen xanh tươi mơn mởn nàng cầm che trong tay thực quả chẳng khác gì một luồng gió mát thổi tới dưới trời nắng chang chang, hơn nữa người lại trắng da dài tóc, trông đẹp cực điểm.

Nhưng ông lão kia thì chẳng được như vậy, tuy đầu tóc không mướt mồ hôi nhưng mặt mũi xem ra lại đầy bi phẫn, quần áo lôi thôi tàn tạ, ngang hông giắt một cái hồ lô rượu vàng vàng, tay này cầm gậy trúc nát, tay kia kéo một sợi dây thừng.

Phía sau sợi dây là một cái xe đẩy nho nhỏ có gắn bánh xe, bên trên đứng chễm chệ một con ngỗng trắng lớn khí định thần nhàn.

Không sai, ông lão ấy chính là Phù Đạo sơn nhân tiên phong đạo cốt, tự xưng danh chấn lục đạo mười chín châu. Còn cô gái áo trắng đi bên cạnh thì dĩ nhiên chính là Kiến Sầu.

Hôm nay đã là ngày thứ mười bọn họ rời cái thôn nhỏ kia.

Sau khi đi khỏi, thầy trò cứ thẳng hướng nam mà tiến.

Song thương thay cho Phù Đạo sơn nhân dọc đường vậy mà lại còn phải mang theo một con ngỗng trắng. Vốn tưởng rằng thu đồ đệ, lễ vật không được như người ta thì ít nhất cũng phải được hai con ngỗng to, bởi dạo này lão đúng là có hơi thèm ăn.

Nhưng không ngờ hóa ra trước mặt lại có một cái hố to chờ lão lọt xuống.

Hôm đó, lão nói muốn thịt con ngỗn trắng, Kiến Sầu bấy giờ mới nói toạc ra, làm Phù Đạo sơn nhân tức đến nỗi gấu ó um sùm. Mà Kiến Sầu thấy lão nổi cáu thì tự nhiên lại cười một trận. Phù Đạo sơn nhân không biết sao cũng thôi không giận nữa.

Mấy ngày vừa qua, đây là lần đầu tiên cái con bé Kiến Sầu này cười thiệt tình. Đồ nhi của lão gặp nhiều sóng gió như vậy mà vẫn ráng nói ráng cười được thực đúng là đáng đau lòng.

Phù Đạo sơn nhân nghĩ ngợi một hồi thì liền dẫn con ngỗng trắng to lên đường luôn. Nhưng thực tế nhãn tiền sau đó đã chứng minh rõ ra rằng nhất thời mềm lòng thế nào cũng sẽ có chuyện !

Bọn họ đi, con ngỗng trắng cũng đi theo. Nhưng Phù Đạo sơn nhân lại muốn đi gấp, về lâu về dài nó làm sao mà theo kịp nổi chân người. Trong khi đó lão thực cũng chẳng đành bỏ nó.

Thấy Phù Đạo sơn nhân cứ dùng dằng dứt thì thương vương thì tội, Kiến Sầu mới khuyên lão thả nó đi, cho nó tự sinh tự diệt, hoặc không thì giết quách cho xong.

Ai ngờ không biết Phù Đạo sơn nhân có bị đứt sợi dây thần kinh nào không mà lão cứ nhất định phản đối, rốt cục cái khó ló cái mánh, chẳng biết sao lôi đâu ra được một cái xe đẩy nho nhỏ, bỏ con ngỗng trắng vào.

Từ đó trở đi, Phù Đạo sơn nhân đi đâu cũng kéo nó theo.

Kiến Sầu thực sự không còn lời nào để nói, tuyệt đối phục lăn trước ý tưởng lạ lùng quái dị của Phù Đạo sơn nhân -

Nàng từng thấy qua xe bò, xe ngựa, nhưng xe người thì từ nhỏ đến lớn lại chưa thấy bao giờ !

Sau xe còn chỉ chở độc có ngỗng !

Bây giờ Phù Đạo sơn nhân đang hì hà hì hục đi đằng trước, còn ngỗng ở phía sau thì lạ lùng "quác quác cạp cạp" kêu. Nghe tiếng inh ỏi bên tai, Kiến Sầu dõi mắt nhìn ra con đường trước mặt mà bất đắc dĩ cực kỳ.

- Sư phụ, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa ?

Tiên nhân trong truyền thuyết chẳng phải đều biết bay hết sao ?

Sao Phù Đạo sơn nhân mang có con ngỗng mà phải kéo đi ?

Kiến Sầu trăm mối không sao hiểu nổi.

Nghe hỏi, Phù Đạo sơn nhân đứng lại, đưa tay lau mồ hôi không có trên đầu. Lão ngó nàng rồi lại không biết từ đâu lấy ra một cái đùi gà gặm gặm.

- Sơn nhân không vội đồ đệ vội, cô là thái giám* hả ?

* Nhái từ câu "Hoàng đế không vội thái giám vội". Ý nói việc của mình người trong cuộc còn không hấp tấp vội vã mà người ngoài cuộc thì cứ sốt ruột cuống quít thay, dù nó chẳng liên quan gì tới bản thân họ. Về nguồn gốc câu nói, xin bạn đọc xem thêm cuối chương.

- ...

Kiến Sầu im lặng nhìn lão trân trân, thực rất muốn nói nàng hỏi vậy thôi chứ có phải gấp gáp gì đâu.

Phù Đạo sơn nhân đã nhìn thấu dáng vẻ nàng. Lão đáp : "Được rồi, được rồi ! Ta biết suy nghĩ trong bụng con. Con bái sư học nghệ thật nhưng ta lại chưa dạy cho con cái gì hết. Là sư phụ không đúng. Nhưng sư phụ đi đường phải ăn đùi gà, phải ôm ngỗng, phải chỉ lối cho con, con thấy bận rộn ghê không ? Con đừng sốt ruột, bình tâm tĩnh khí cũng là một cách tu hành..."

Không, con không sốt ruột...

Không phải !

Thầy có thời gian ăn đùi gà, ôm ngỗng, chỉ đường cho con...

Vậy mà kêu là bận rộn ư ?!

Kiến Sầu nghe xong hốt nhiên liền như chợt vỡ lẽ ra. Nàng không khỏi lườm lão đáp : "Thầy đâu có nói không dạy con tu hành là vì để con bình tâm, ma luyện tâm cảnh chứ ?"

- Ủa, ta nói hồi nào ?

Ai nha, lộ tẩy rồi !

Chẳng biết sao thịt đùi gà vậy mà cũng nghẹn ngang cần cổ, Phù Đạo sơn nhân ngó lơ lơ lên trời : "Khụ, khụ... Nói sao ha, ta ta... ta không phải có ý đó. Chúng ta không phải đang đi gấp đây sao ? Hơn nữa, ít nhất cũng phải tìm ra một chỗ có linh khí dồi dào mới có thể bắt đầu tu luyện được. Sư phụ đang tìm chỗ đó chứ !"

Bàn tay Kiến Sầu đang kéo giữ cái bao đeo liền nhẹ nhàng xiết lại, tiếu ý trên mặt càng tươi : "Vậy hả sư phụ ? Ý thầy muốn nói hoàn toàn không phải là vì không muốn dạy đúng không ?"

- Đúng, đúng, đúng !

Phù Đạo sơn nhân gật đầu như bằm tỏi.

- Con yên tâm, sư phụ đã vẽ cho con một con đường bằng phẳng thẳng luôn tới trời ! Đi thêm nửa ngày nữa là sẽ tới Thanh Phong Am rất nổi tiếng của Đại Hạ nằm ngay ở thành Đại trên bờ biển đông. Sư phụ, sư phụ có người bạn cần phải đi thăm. Vừa hay chỗ đó ở cạnh bờ biển, linh khí dồi dào, hơn nữa tính chất lại ôn hòa vô cùng, rất hợp cho người phàm không có chút căn cơ nào như con tu luyện. Tới đó, sư phụ đi công chuyện, con tu luyện nha.

Kiến Sầu nhìn nhìn lão, không nói tiếng nào.

Phù Đạo sơn nhân xáp sát lại, giọng điệu dỗ dỗ dành dành : "Được rồi, sư phụ tuyệt đối không phải là người nói bậy nói bạ không biết giữ lời đâu ! Sư phụ làm sao để con thua kém người ta được chứ ? Tới lúc đó, con chắc chắn sẽ là lớp hậu bối mới lợi hại nhất toàn Thập Cửu Châu này ! Đi thêm nửa ngày nữa thôi là được !"

Kiến Sầu bất giác nhìn nhìn trời.

Trên trời tuyệt chẳng thấy bay con trâu nào*.

* Ở đây dựa từ câu thành ngữ khoác lác thổi phồng đến trâu cũng bay. Kiến Sầu nghĩ Phù Đạo sơn nhân nói xạo, nhìn nhìn lên trời xem có trâu bị thổi bay hay không.

Mặc dù cảm thấy một tràng của Phù Đạo sơn nhân kia chẳng tin được là bao nhưng thấy lão dáng vẻ ân cần chu đáo, mặt mũi hồn hậu chân thành, Kiến Sầu thực ra không có lấy một chút tức giận nào.

- Sư phụ, con thực không có sốt ruột. Con chỉ là thấy...

Thấy cái tật nói năng lung tung vớ vẩn của thầy nên sửa thì hơn.

- Được rồi !

- Ha ha, yên chí, yên chí, chỉ có nửa ngày thôi !

Phù Đạo sơn nhân rối rít trấn an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play