Phong tín, lôi tín hết đường này tới đường khác từ rặng mây buổi hoàng hôn phóng xuống giếng Quy Hạc. Phương Tiểu Tà nửa nằm nửa ngồi cạnh bên, ném đan dược trữ trong lòng bàn tay cho con ngỗng trắng lớn đang bơi trong giếng. Cốt ngọc đứng cạnh con mắt to tướng tròn vo thô lố nhìn. Còn tiểu chồn thì vênh váo cong người nằm sấp bên chân Phương Tiểu Tà, làm bộ như chỉ có ta mới đúng là lão đại Nhai Sơn không bằng.
Đệ tử đi ngang qua nhìn thấy cũng chẳng cho là chuyện gì kỳ quái.
Mọi người ai cũng quen với con ngỗng trắng chuyên ăn tiên đan để trường thọ này. Nhưng có lẽ nó là ngỗng phàm thực, căn cốt dở tệ, nên quăng đan dược cho nó ăn không biết bao nhiêu năm rồi mà chả nó thấy thành tinh gì. Thế nên đông đảo trưởng lão trong đan đường và kể cả Tả Lưu lúc nào cũng bày ra đủ trò bàng môn tả đạo quái dị kia, thảy đều đâm ra nghi ngờ chất lượng đan dược mình chế ra, thiếu chút nữa thì nhụt chí, chả muốn nghiên cứu tiếp nữa.
Nghĩ tới đây Phương Tiểu Tà không khỏi bật cười, nhưng cười xong rồi thì tự nhiên lại hơi sầm mặt xuống.
Hắn ngồi cạnh giếng Quy Hạc, đăm đăm dõi mắt nhìn cảnh vật phản chiếu trên sóng nước bên trong.
Thanh cự kiếm Nhai Sơn cắm trên đỉnh núi lúc đó cũng vừa khéo bồng bềnh sóng sánh theo nhịp chân bơi bơi của con ngỗng trắng, nhưng nhìn kỹ thì có thể ráp lại, hốt nhiên thấy được bóng dáng một người nữ tu cao cao từ những mảnh sóng vỡ rời rạc ấy.
Vừa nhìn ra Phương Tiểu Tà liền giật mình. Hắn vội vội vàng vàng bật nhỏm người dậy, cử chỉ đột ngột đến mức chẳng ai ngờ nổi, khiến tiểu chồn đang nằm bò toài cạnh chân thiếu chút nữa là lăn tòm xuống nước !

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play