Úc Án lắc đầu.
Nói không hợp khẩu vị cũng không hoàn toàn đúng.
Cậu từ rất sớm đã tự mình nấu cơm.
Dựa theo cẩm nang dinh dưỡng do chính phủ ban hành, cậu tính toán chính xác lượng thức ăn, tiến hành phối hợp dinh dưỡng và nấu nướng.
Gia vị chỉ cần thêm dầu và muối đơn giản nhất, dùng phương pháp nấu nướng đơn giản nhất, sau khi làm xong có thể thấy được hình dạng ban đầu của nguyên liệu, như vậy mới dinh dưỡng, khỏe mạnh nhất.
Cũng an toàn nhất.
Mà những món ăn trên bàn cơm trước mắt này, thoạt nhìn rất phong phú mỹ vị.
Thoạt nhìn cũng đều là hình dạng ban đầu của nguyên liệu, nhưng bên trong có những loại hương liệu mà Úc Án không quen thuộc.
Cậu cảm thấy không an toàn, không thể nuốt trôi.
Đôi mắt Úc Án rất tròn, khóe mắt hơi rũ xuống, mí mắt có độ cong lớn, tăng thêm vẻ ngây thơ, khi cậu im lặng nhìn người khác, dù không có chút cảm xúc nào, cũng có vẻ hơi tủi thân.
Hạ Lê An không nỡ truy hỏi nữa: "Để làm lại đồ ăn cho cậu, được không?"
Úc Án gật đầu.
Lúc này Hạ Lê An mới khẽ cong môi, Chúc Ôn bên này đi gọi đầu bếp nấu lại.
Ở góc độ Hạ Lê An không nhìn thấy, ánh mắt Chúc Ôn nhìn Úc Án càng thêm bất mãn.
...
Lúc đầu bếp nấu lại đồ ăn, Úc Án đứng canh ở một bên, từng bước từng bước chỉ huy, cuối cùng cũng làm ra được những món ăn quen thuộc và khiến cậu an tâm.
Cậu ăn không nhiều, sức ăn chỉ bằng một nửa Hạ Lê An, ăn no liền buông đũa.
Hạ Lê An nhìn thấy nhíu mày, nhưng cũng không khuyên cậu ăn thêm, chỉ bảo Chúc Ôn mang trái cây lên sau bữa ăn.
Có kinh nghiệm nấu cơm trước đó, trái cây sau bữa ăn là đồ tươi, không thêm bất kỳ loại gia vị nào.
Thấy Úc Án chậm rãi không còn bắt bẻ nữa, Hạ Lê An mới nói: "Buổi chiều hội sinh viên có việc, tôi phải đến trường một chuyến, cậu có việc gì có thể tìm Chúc Ôn, hoặc là điện thoại liên hệ với tôi."
Úc Án trực tiếp bỏ qua "tìm Chúc Ôn": "Em không có điện thoại."
Cậu vừa nói xong mới nhớ ra, với bối cảnh gia đình phòng khách lắp ba cái đèn chùm của cậu, việc không có điện thoại có vẻ rất vô lý.
Vì thế, cậu lại bổ sung: "Trước đó ở cổng trường bị người ta xô rớt rồi."
Đáy mắt Hạ Lê An thoáng hiện một tia áy náy: "Tôi đến trường giúp cậu tìm xem, cậu tạm thời dùng tạm máy bàn ở nhà."
Điện thoại di động chắc chắn có rất nhiều thông tin quan trọng, hắn phải giúp Úc Án tìm về.
Úc Án dừng một chút mới nói: "Được."
Hạ Lê An thật sự rất tin người.
Khó trách nhân vật chính tốt nghiệp nhiều năm sau vẫn nhớ mãi không quên Hạ Lê An.
Đáng tiếc, người tốt thường không sống lâu.
...
Úc Án có thói quen đi dạo sau bữa ăn.
Hạ Lê An đến trường, để lại cậu và Chúc Ôn mắt to trừng mắt nhỏ.
Chúc Ôn mặt tươi cười: "Úc Án thiếu gia, tôi đưa cậu ra ngoài đi dạo."
Úc Án nhìn ra sự phòng bị và địch ý sau nụ cười của anh ta, mặt không biểu cảm nói: "Anh sẽ đẩy tôi xuống hồ nhân tạo phía sau nhà để tôi chết đuối sao?"
Lúc trước Hạ Lê An dẫn cậu làm quen với môi trường, cậu đã thấy hồ nhân tạo phía sau nhà.
Nước hồ xanh biếc sâu thẳm.
Ném cậu xuống đó, tuyệt đối không dò tới đáy.
Quan trọng nhất là, cậu không biết bơi, mà Chúc Ôn lại có thành kiến với cậu.
Nụ cười của Chúc Ôn cứng đờ trên mặt: "Cái... cái gì?"
Úc Án: "Anh rất ghét tôi, đúng không?"
Nhìn đôi mắt trong veo khẳng định của cậu, sắc mặt Chúc Ôn lạnh lùng: "Đúng vậy, nhưng..."
Úc Án không muốn nghe anh ta biện bạch: "Hiện tại tôi chưa muốn chết."
Chúc Ôn: "Tôi..."
Úc Án: "Cho nên tôi sẽ không cho anh cơ hội đó."
Chúc Ôn: "..."
Chúc Ôn liên tiếp hai lần bị cắt lời, trong lòng niệm thầm quy tắc tu dưỡng của quản gia một lần, giữ vững nụ cười nói:
"Úc Án thiếu gia, tôi tốt nghiệp ở học viện quản gia hoàng gia nổi tiếng nhất toàn cầu, sự tu dưỡng nghề nghiệp của tôi sẽ không cho phép tôi làm ra chuyện tổn hại đến tính mạng của cậu, xin cậu tin tưởng tôi."
"Đừng xin, tôi không tin."
"...."
Nụ cười trên mặt Chúc Ôn lại một lần nữa cứng đờ.
Anh ta xác nhận, mạch não của Úc Án không giống với những người khác mà anh ta từng tiếp xúc, anh ta quyết định từ bỏ việc giao tiếp với Úc Án.
Anh ta lui sang một bên, làm động tác mời, ý bảo Úc Án có thể tự mình ra ngoài.
Úc Án điều khiển xe lăn, đi ngang qua bên cạnh Chúc Ôn, lại dừng lại, thâm trầm quay đầu lại: "Anh sẽ đánh lén tôi sao?"
Chúc Ôn gật đầu, không nhìn rõ biểu tình: "Sẽ không, Úc Án thiếu gia, tôi có sự tu dưỡng nghề nghiệp."
Úc Án nghiêng đầu.
Đây là động tác quen thuộc khi cậu suy nghĩ.
Chỉ tiếc, góc độ này không nhìn thấy biểu tình của Chúc Ôn, cậu không thể phân biệt được lời nói của Chúc Ôn là thật hay giả.
...
Úc Án lái xe lăn quanh nhà vài vòng, không biết thế nào lại đến bên hồ nhân tạo.
Phong cảnh bên hồ nhân tạo rất đẹp.
Cậu nhìn ngắm khắp nơi, ngoại trừ phía xa có mấy người bảo an tuần tra, cũng không thấy bóng dáng Chúc Ôn.
Vì thế, cậu yên tâm đến bên hồ nhân tạo.
Trong hồ có những gợn sóng lan ra, hình như có cá.
Úc Án cẩn thận dừng xe lăn bên bờ hồ, chuyên chú nhìn những con cá trong hồ.
Chỉ một lát sau, một đàn cá con đã bơi đến.
Đồng thời, mặt hồ xuất hiện một bóng người không thuộc về cậu.
Khóe miệng cậu giật giật.
Giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng của Chúc Ôn vang lên:
"Úc Án thiếu gia, cẩn thận!"
Xe lăn bị người đẩy mạnh một cái, khi nửa bên xe lăn treo lơ lửng, lại bị người ta giữ chặt lại.
Úc Án phản ứng cực nhanh nắm chặt tay vịn xe lăn, quay đầu lại liền thấy khuôn mặt lạnh băng của Chúc Ôn.
"Tôi đã tra tư liệu sinh viên trường Thánh Bỉ Ân, các sinh viên dưới khoá của thiếu gia, cũng không có ai tên là Úc Án, rốt cuộc cậu là ai? Tiếp cận thiếu gia rốt cuộc có ý đồ gì?"
Thế mà vẫn là một quản gia có đầu óc có thủ đoạn.
Úc Án thích giao tiếp với người thông minh.
Cậu ngồi trên chiếc xe lăn lung lay sắp đổ, ánh mắt không hề hoảng loạn: "Anh tra lại xem, nói không chừng sẽ có."
Thẻ tên có thể xuất hiện tên, đã nói lên suy đoán của cậu không thể sai được.
Đến nỗi Chúc Ôn không thể tra được tư liệu của cậu, có lẽ là do thời gian chưa đến.
Có lẽ thân phận của cậu cần nhận được sự chứng thực thêm một bước từ Hạ Lê An, mới có thể bị tra ra.
Chúc Ôn kinh ngạc trước sự bình tĩnh của cậu: "Có ý gì?"
Úc Án cong khóe môi cười với anh ta: "Không kịp giải thích, anh cứ nghĩ xem đợi Hạ Lê An trở về, nên nói thế nào để xin lỗi đi."
Dứt lời, lúc Chúc Ôn còn chưa kịp phản ứng, Úc Án liền buông tay, cả người thẳng tắp rơi xuống hồ.
Một tiếng "ùm" vang lên, thân thể Úc Án chìm xuống không thấy bóng dáng.
Vẻ mặt Chúc Ôn biến sắc: "Úc Án thiếu gia!"
Dưới mặt hồ, Úc Án thả lỏng cơ thể, nín thở, cảm nhận áp lực nước từ bốn phía ập đến.
Đến khi thấy có người nhảy xuống nước, cậu mới bắt đầu hô hấp.
Nước tràn vào phổi, cậu có chút khó thở, cảm giác nghẹt thở rất mạnh.
Đầu bắt đầu đau, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Trước khi mất đi tri giác, Úc Án vẫn còn đang nghĩ, cảm giác chết đuối, cũng giống như trên sách nói nhỉ.
...
Lúc tỉnh lại, Úc Án vẫn cảm thấy có chút khó thở.
Tiếng tranh cãi vọng đến từ ngoài cửa khép hờ.
"Thiếu gia, cậu thật sự không thể cứ dễ tin người khác như vậy, chẳng lẽ cậu đã quên những người trước kia tiếp cận cậu vì tài sản, ý đồ mưu đồ gây rối cho cậu sao?"
"Huống hồ Úc Án cậu ta thật sự rất không bình thường, tôi thậm chí không thể giao tiếp với cậu ta..."