Tình trạng của Lâm Dĩ Vi quả thật rất nghiêm trọng, cứ thỉnh thoảng là lại hôn mê trong một khoảng thời gian dài.
Cô đã sốt cao từ trước, rồi lại rơi xuống nước và suýt chút nữa bị chết đuối. Vào thời điểm cô được đưa vào bệnh viện thì đã gần như ở trạng thái sốc rồi, khiến cho Tạ Bạc vô cùng sợ hãi. Vốn dĩ còn cho rằng cô đã vớt về lại một mạng từ ranh giới giữa sự sống và cái chết, còn có thể nói đùa và làm ồn với anh, thế nhưng trên đường đi cô lại ngất đi và thậm chí trực tiếp lên cơn sốc.
Suốt toàn bộ quá trình, Tạ Bạc luôn đứng túc trực trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, lo lắng chờ đợi ròng rã hết một đêm cho đến tận khi cô qua được cơn nguy kịch và chuyển về phòng bệnh bình thường. Anh chăm sóc bên người cô, chăm chú nhìn cô không chớp mắt, mỗi một phút trôi qua đều đang cầu nguyện cho cô nhanh chóng tỉnh lại.
Cô sợ đau, cũng sợ bóng tối, anh không thể để mặc cô lại một mình trong bóng tối được.
Cô hãy mau mau tỉnh lại, để biết được rằng anh đang ở đây, vẫn luôn như thế.
Lãnh Thư Lật đến thăm Lâm Dĩ Vi, khi ông ấy nhìn thấy người cháu rể này của mình đã ở bên cạnh cô suốt nhiều ngày không ngủ không nghỉ thì cũng cảm thấy trong lòng được an ủi rất nhiều.
"Tạ Bạc, cháu đi nghỉ ngơi một lúc đi. Ông nghe y tá nói cháu đã trông coi ở trong phòng hai ngày nay chưa ra ngoài rồi, cháu đi nghỉ ngơi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT