Vẻ mặt thản nhiên của Tạ Bạc lập tức biến mất, anh đóng vòi hoa sen, dùng khăn lông lau sạch hơi nước trên tóc và cơ thể: “Khi đó nhà cửa của nhà anh cũng không rộng hơn phòng bây giờ bao nhiêu, cũng nằm ở tầng hầm, chỉ có một gian phòng, mỗi lần có khách đến nhà, anh sẽ bị nhốt trong toilet tối om như mực kia, chưa kết thúc thì chưa thể đi ra. Xuyên qua khe cửa toilet, anh nhìn thấy dáng vẻ sau khi trả tiền xong những người khách kia muốn làm gì bà ấy thì làm, có người mặt đỏ bừng bừng, hưng phấn đến nỗi giống như con heo đang động dục, đa số đám đàn ông đó không kiên trì nổi hai phút, có người thẹn quá hóa giận sẽ đánh bà ấy… Em muốn biết chuyện gì tạo nên anh của bây giờ thì chính là những cảm xúc, ký ức như tình yêu, dục vọng, tham lam, hỗn loạn… Điều em muốn nghe chính là điều này sao?”
Lâm Dĩ Vi cảm nhận được tâm trạng thấp thỏm, giọng nói mất bình tĩnh, lúc nói về chuyện trong quá khứ, anh vẫn có sự tức giận khó có thể kìm nén.
Cơn giận này không liên quan đến cô, đây là cảm xúc đã khắc sâu trong linh hồn anh, cơn giận cháy như ngọn lửa rực cháy hừng hực, vĩnh viễn không thể dập tắt.
Là những ký ức tăm tối không thể chịu nổi này đã tạo nên anh, thế nên anh mới khát vọng… Nổi bật hơn mọi người.
“Tạ Bạc…”
Tạ Bạc đã bình tĩnh lại một chút, anh quấn khăn tắm nửa người dưới rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa lau tóc.
Trong lòng anh đang có một ngọn lửa rực cháy, cần phải giải tỏa ra ngoài nhưng anh không nên có thái độ như vậy với cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play