Thân phận con người...?
Lâm Linh đột nhiên cảm thấy như mình vừa mở ra cánh cửa của một thế giới mới.
Y thực sự là một cây nấm rất dễ bị lừa, cũng rất dễ thuyết phục, bởi vì sự xảo quyệt và mưu mẹo của con người đôi khi thực sự rất hữu dụng.
"Ngươi nói với họ như vậy, liệu họ có tin không?" Hình như Lâm Linh cũng cho rằng đây là một cách hay, đảo mắt liếc nhìn, thận trọng hỏi.
"Tin?" Thi Trường Uyên khẽ cười một tiếng: "Họ buộc phải tin."
Cây nấm trước mặt dường như vẫn chưa có một nhận thức rõ ràng về Đế vương quân chủ của thế gian.
Thậm chí không cần đến Đế vương, chỉ cần một người nắm quyền lực trong tay, cũng có thể chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen.
Tin hay không đã không còn do người ta quyết định, lời của kẻ nắm quyền chính là chân lý, chỉ có thể tin tưởng.
Cẩm Y Vệ nhanh chóng áp giải thám tử rời đi, các cung nhân thái giám khác cũng lui xuống theo lệnh của Thi Trường Uyên, chỉ còn lại đại thái giám Thuận Đức cúi đầu, đứng một bên cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình, đóng vai trò như một cây cột không mắt không tai trong Ngự Thư phòng.
Cây cột ẩn nấp rất thành công, Lâm Linh thấy không còn ai liền lập tức thoát khỏi vòng tay của Thi Trường Uyên, hai người kéo ra một khoảng cách, nhìn nhau đánh giá lẫn nhau.
Lâm Linh đột nhiên nhận ra, Thi Trường Uyên ngoài giấc mơ trông càng hung dữ hơn, càng có sức áp chế hơn, là kiểu người mà Lâm Linh gặp phải sẽ tránh xa.
Đó là bản năng sinh tồn của sinh vật, tìm lợi tránh hại.
Mặc dù trước đó y đã lén quan sát từ xà nhà nhưng đứng trước mặt Thi Trường Uyên với góc nhìn của con người thì dường như lại hoàn toàn khác biệt.
"… Rốt cuộc là khác chỗ nào?" Lâm Linh suy nghĩ đến mức phân tâm, lẩm bẩm nói ra suy nghĩ trong lòng.
Thi Trường Uyên nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Lâm Linh, khẽ cúi mắt nhìn sâu vào đối phương.
Chàng thiếu niên trước mặt dường như đang so sánh hắn hiện tại với hắn trong giấc mơ xem có gì khác biệt nhưng chàng thiếu niên này lại gần như không có bất kỳ khác biệt nào so với trong giấc mơ, đôi mày thanh tú, khuôn mặt xinh đẹp, cử chỉ còn mang chút ngây thơ...
Chỉ là tất cả mọi thứ đều trở nên chân thực hơn.
Mất đi lớp ánh sáng trắng hư ảo trong giấc mộng, thiếu niên trước mặt hoàn toàn không giống như một tinh quái nơi núi rừng mà giống như một tiểu công tử được cưng chiều trong gia tộc danh giá hơn, mắt ngọc mày ngài, khí phách tuổi trẻ, có thể hơi kiêu ngạo nhưng không có ác ý.
Tầm mắt của Thi Trường Uyên rời khỏi khuôn mặt của Lâm Linh, phát hiện đối phương chỉ mặc một chiếc áo bào màu trắng có hoa văn vàng mang phong cách dị tộc, tóc xõa, chân trần, trên vai phải còn bện một sợi tóc nhỏ.
"Thuận Đức."
"Có nô tài." Đại thái giám bên cạnh bước lên hai bước, liền quỳ phục phía sau lưng Thi Trường Uyên.
"Chuẩn bị một xiêm y."
Đại thái giám không nói thêm gì, nhận lệnh rồi lui xuống chuẩn bị.
Lâm Linh nhìn Thuận Đức rời đi, liếc nhìn bóng lưng của đối phương, lại nhìn về phía Thi Trường Uyên trước mặt, cuối cùng cúi đầu nhìn lại trang phục của mình, đột nhiên mắt tròn xoe.
"Trời ơi." Lâm Linh lập tức hoảng hốt: "Có phải ta đã bại lộ rồi không?! Phải làm sao đây?"
Chiếc áo bào trắng của nấm, kiểu dáng không bình thường, khác biệt hoàn toàn so với những người khác.
"Không."
Thi Trường Uyên một tay đè lên đầu nấm: "Dân phong Đại Luật cởi mở, sau khi thống nhất, bách tính các nơi vẫn giữ lại trang phục của mình, không có gì lạ."
"Chỉ là..." Thi Trường Uyên lại liếc nhìn chiếc áo bào của Lâm Linh, muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói: "Tốt nhất nên hành sự kín đáo."
Vẻ mặt của Thi Trường Uyên gần như viết rõ mấy chữ: Ngươi như thế này quá lớn lối rồi.
Lâm Linh vội vàng gật đầu, rất tán thành.
Đúng vậy, y là một nấm tinh đang giả dạng làm người, càng kín đáo càng tốt, đừng để người khác phát hiện.
Rất nhanh, Thuận Đức đã mang một bộ quần áo vào.
Trước đó, quân vương đã tuyên bố thân phận của y là ám vệ nhưng cách giao tiếp và cử chỉ của hai người có vẻ thân mật hơn, đại thái giám rất có mắt nhìn, không mang một bộ quần áo bình thường, ít nhất chất liệu đều là loại thượng hạng.
Lâm Linh thò đầu ra, nói "cảm ơn" xong liền trực tiếp cầm lấy chiếc khay sơn đựng quần áo.
Thuận Đức ngạc nhiên nhưng sau khi nhận được ánh mắt của Thi Trường Uyên, lại lui ra chỗ khác làm cột trụ của mình.
Lâm Linh cầm khay sơn, rất thành thạo bước vào phòng trong của Ngự Thư phòng - nơi Thi Trường Uyên nghỉ ngơi, chuẩn bị tự thay quần áo.
Thi Trường Uyên đứng bên ngoài bình phong, nghe thấy bên trong nhanh chóng vang lên những tiếng xột xoạt, trong lòng không khỏi tò mò.
"Ngươi biết cách mặc chứ?"
"Biết chứ."
Lâm Linh trả lời một cách đương nhiên: "Ta thường thấy người tên Thuận Đức kia mặc quần áo cho ngươi."
Thi Trường Uyên hoàn toàn không ngờ rằng nguyên nhân lại là như vậy, lập tức cảm thấy nghẹn lời. ( app truyện TᎽT )
Đại thái giám nghe thấy tên mình, tiếp tục giảm thiểu sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất.
Hắn ta không biết thiếu niên xuất hiện đột ngột này là ai, có quan hệ gì với bệ hạ nhưng với tư cách là người được bệ hạ một tay đề bạt, hắn ta tự hiểu rõ phép tắc.
Tay của Lâm Linh rất linh hoạt, chỉ trong nháy mắt đã thay quần áo xong.
Chỉ là đây là lần đầu tiên y mặc quần áo và giày tất của con người, đột nhiên cảm thấy không thoải mái, luôn cảm thấy những bộ quần áo này vừa nặng vừa thô khiến toàn thân ngứa ngáy, khó chịu.
Lâm Linh bước ra từ sau bình phong, vẻ mặt không vui.
"Hóa ra quần áo của các ngươi chẳng thoải mái chút nào." Lâm Linh hơi cúi mắt, nhìn về phía Thi Trường Uyên.
"Hửm?"
Thi Trường Uyên nhìn thấy cây nấm trước mặt kéo kéo túm túm, kéo lệch cổ áo, có thể nhìn rõ vùng cổ và xương quai xanh đã bị mài đỏ.
Thi Trường Uyên lập tức nắm lấy tay Lâm Linh đang gãi loạn xạ.
Đối diện với ánh mắt đầy nghi ngờ của cây nấm, Thi Trường Uyên thở dài một tiếng: "Thuận Đức."
"Nô tài tội đáng chết!" Đại thái giám gần như đồng thời quỳ xuống nhận tội.
"Không sao, ngươi đi đổi loại vải khác." Thi Trường Uyên liếc nhìn đại thái giám dưới đất, cố ý nói với cây nấm: "Là do y."
Cây nấm cảm thấy mình bị mắng, khựng lại một chút, vừa muốn xác nhận xem đối phương có đang nói về mình không thì lại nghe thấy đối phương nói tiếp.
"Yếu ớt."
Bị nói là yếu ớt, cây nấm không phục, tại sao quần áo của con người không dễ mặc lại nói là do nấm không tốt?
Thuận Đức lui xuống, vừa nghe thấy trong Ngự Thư phòng, thiếu niên và Đế vương đang tranh luận qua lại.
Hắn ta âm thầm ghi nhớ, đi đến kho chọn một bộ quần áo mềm mại và nhẹ nhất, gần như là loại dành cho Đế vương và Hoàng hậu, là cống phẩm cực kỳ quý hiếm, dùng một đoạn là mất một đoạn.
Hắn ta do dự rất lâu, cuối cùng vẫn chọn tấm vải này.
Chưa đầy ba ngày, Lâm Linh đã nhận được một bộ y phục mới được may đo riêng, không phải là loại áo rộng tay cầu kỳ mà các quý tộc thế gia Đại Luật ưa thích mà là loại áo bó sát tay hẹp, chẳng khác gì trang phục dạ hành mà ám vệ thường mặc nhất.
Quả thật rất phù hợp với thân phận ám vệ mà y đã công khai tuyên bố.
Chỉ có điều…
Màu của vải lại là màu bạc sáng chói, còn có cả hoa văn ẩn chuyển động.
Ám vệ của nhà ai lại mặc đồ nổi bật đến thế chứ?! Kiểu dáng của bộ y phục đó tràn ngập giấu đầu hở đuôi.
Nhưng Thuận Đức đã đánh cược đúng, Lâm công tử rất vui, bệ hạ cũng rất hài lòng.
Còn những đại thần khác có chút nghi ngờ...
Thuận Đức tràn đầy tự tin. Họ sẽ sớm biết thôi, đây đâu phải là ám vệ, mà là Hoàng hậu tương lai đấy!