Lúc đặt món Thẩm Đàn không để ý lắm, chỉ là quá đói, lại lâu rồi không được ăn đồ ăn ngoài, mơ mơ màng màng đặt một đống, đến khi nhận đồ mới giật mình nhận ra mình ăn không hết.
Cậu mở hộp đồ ăn ra, nhìn đồ ăn vẫn còn bốc khói nghi ngút, đột nhiên lại chẳng còn chút khẩu vị nào, ăn qua loa vài miếng, cứ thấy mùi vị không đúng.
Cơm hấp không đủ mềm, thức ăn quá mặn, canh quá tanh, ngay cả món rau xào đơn giản nhất, cậu cũng có thể bắt bẻ ra mùi tanh của đất.
Thẩm Đàn liếc nhìn Shaun bên cạnh, bản thân cũng không quen ăn đồ ăn ngoài, nên cũng lười dạy dỗ Shaun chuyện không chịu ăn thức ăn cho chó.
Ánh đèn màu ấm chiếu lên cửa kính, không còn bóng đèn sợi đốt tù mù nữa, trong thành phố tuy lạnh, nhưng nhiệt độ vẫn chưa đủ để có tuyết rơi, Thẩm Đàn cảm thấy buồn chán, Shaun quen được tự do chạy nhảy trên núi, đột nhiên bị nhốt trong phòng, mọi thứ đều trở nên gò bó, cũng ủ rũ.
Thẩm Đàn đứng dậy đánh răng, tiện tay kéo rèm cửa lại, chỉ để một chiếc đèn ngủ, rồi nằm lên giường.
Đệm giường của khách sạn rất mềm, vừa nằm xuống, cả người liền lún vào trong, không giống giường ở nhà Hà Tễ Sinh, giường ở nhà anh là giường gỗ kiểu cũ, còn có thể mắc màn, trên tấm ván cứng trải trực tiếp một lớp bông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play