Căn hộ tôi đang sống có hai phòng ngủ, nhưng chỉ có một nhà vệ sinh.
Khi Diệp Sầm tắm xong bước ra, tôi đang ở trong phòng đeo tai nghe gọi facetime với nhỏ bạn thân.
Nghe thấy tiếng động, tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn – rồi lập tức mặt đỏ bừng.
Diệp Sầm chỉ mặc mỗi chiếc quần thể thao màu xám, đứng ngay trước cửa phòng tôi.
Mái tóc còn ươn ướt, thân trên trần trụi, nước vẫn còn đang nhỏ giọt xuống theo từng đường cong cơ thể anh.
Hương sữa tắm quen thuộc bỗng như được thêm chút “gây mê”, theo mỗi bước chân anh tiến gần mà bao phủ lấy tôi.
Ngạt thở, chóng mặt…gương mặt Diệp Sầm đẹp đến mức có chút ngông nghênh.
Mắt một mí hơi xếch lên khi cúi xuống nhìn người khác lại toát ra khí chất cao cao tại thượng, vừa lạnh lùng vừa mê hoặc.
Trái tim tôi bỗng lệch nhịp.
Giọng tôi lắp bắp hỏi:
- Có …có chuyện gì sao?
Diệp Sầm với vẻ mặt bình tĩnh mà quyến rũ ấy, nói gọn lỏn:
- Đi ngủ.
Tôi chết lặng:
- Hả?
Sau đó anh nhếch mép khẽ cười hỏi ngược:
- Không phải cậu bao nuôi tôi à? Không muốn ngủ sao?
Cả người tôi như bị sét đánh, hai mươi năm sống có nguyên tắc nay bị một lời hoang đường làm cho đầu óc “nháo nhào”.
Tôi luống cuống đến nỗi đánh rơi cả điện thoại trên tay, trong tai nghe giọng nhỏ bạn thân gào lên:
- WTF? Đây là thứ mình có thể thấy à?
- Chớp nhoáng quá, cho mình xem lại mấy giây nữa đi!
Tôi vội vàng cúi xuống nhặt điện thoại lên, mặt nóng như lửa đốt.
Nhỏ bạn thân cười không nhặt được miệng:
- 1m87, đẹp trai chân dài, cơ bụng phải gọi là tám múi, size đoán chừng…cũng cũng đấy! Hí Hí…húp đi chứ còn chờ đợi gì nữa bạn thân ơi! ( truyện trên app T•Y•T )
Diệp Sầm tưởng tôi không nghe rõ, bèn giơ tay tháo tai nghe ra.
Tôi cuống quá bèn tắt luôn facetime, sợ những lời dâm dục kia bị anh nghe thấy.
Thấy tôi đỏ mặt chột dạ, Diệp Sầm cau mày:
- Hoảng gì vậy? Chat với thằng khác à?
- Không …không phải, mình chỉ đang nói chuyện với bạn thân thôi.
Nghe vậy, lông mày anh mới giãn ra.
Diệp Sầm khẽ hỏi:
- Vừa rồi tôi nói, cậu nghe thấy chứ?
Tôi chớp mắt rồi né tránh ánh mắt của anh khiến Diệp Sầm bật cười:
- Trêu cậu đấy, ngủ sớm đi.
Anh giải thích thêm:
- Áo chật quá mặc không thoải mái nên tôi mới không mặc.
Nghe đến đây, tôi liếc xuống chiếc quần thể thao anh đang mặc…quả thật là khá chật.
Nên là chỗ đó…mới bị lộ ra như thế.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Diệp Sầm kéo nhẹ cạp quần:
- Tôi không muốn mặc đâu, nhưng nếu ở trần đi ra cậu lại bảo tôi là biến thái mất.
Tưởng tượng đến cảnh ấy, tim tôi đập loạn thình thịch, đỏ mặt tía tai nói lí nhí:
- Ngày mai…tôi đi mua đồ mới cho cậu.
Diệp Sầm nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn ý cười:
- Sao mặt cậu dễ đỏ thế? Hay là…cậu đang mong đợi?
- Mong gì vậy? Mong ngủ hay mong tôi không mặc gì? Mong cũng được nhưng giá cả khác đấy nhé.
Tôi không kìm được mà tò mò hỏi:
- Giá bao nhiêu?
Diệp Sầm rũ mắt xuống, môi mỏng khẽ nói:
- Không bán.
Chạm phải ánh mắt trêu chọc của anh, tôi mới nhận ra suy nghĩ của mình đã hoàn toàn bị anh dắt mũi.
Quá ngượng, tôi chộp lấy bộ đồ ngủ rồi trốn vào nhà vệ sinh nhưng phía sau lại truyền đến tiếng cười khẽ của Diệp Sầm.