Ba giờ sáng, tôi đang say giấc thì bị một cuộc điện thoại là cho choàng tỉnh.

- Dậy mau! Có chuyện rồi!

Tiếng hét to như sấm của nhỏ bạn thân gần như xuyên qua cả loa điện thoại

- Diệp Sầm vừa đăng status lên mạng, giờ cậu ta đang đứng một mình trên cầu vượt để suy ngẫm về cuộc đời đó, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xuống tự tử!

- Cho đó ngay gần nhà cậu, mau tới đó đi! Nếu cậu đến muộn thì bạch nguyệt quang sẽ trở thành nốt chu sa đấy!

Tôi vừa tỉnh dậy, đầu óc còn mơ màng nửa tỉnh nửa mê chỉ kịp nghe được vài từ then chốt… “Diệp Sầm, cầu vượt, tự tử”.

Nên tôi bật dậy khỏi giường trong tích tắc.

Tôi mặc nguyên đồ ngủ, tóc tai rối bù rồi cắm đầu chạy thục mạng đến cây cầu bắc ngang sông cách nhà một dặm.

Trên cầu chỉ có một mình Diệp Sầm, ngoài ra thì hoàn toàn trống vắng.

Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, bóng lưng lẻ loi dưới bầu trời đêm tĩnh mịch.

Tôi chạy băng băng đến bên anh, thở không ra hơi rồi lập tức nắm chặt cánh tay Diệp Sầm.

Sợ rằng chỉ cần chậm một giây thôi, anh sẽ nhảy xuống sông thật.

Sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến Diệp Sầm rất bất ngờ, trong mắt anh thoáng hiện lên sự kinh ngạc.

Gió sông thổi nhè nhẹ, mái tóc đen nhánh của anh không ngừng phát qua gương mặt lạnh lùng mà trầm tĩnh ấy.

Lúc này tôi mới nhìn rõ trong mắt anh có những tía máu đỏ, khóe mắt cũng ửng đỏ lên, toàn thân anh toát ra vẻ mệt mỏi, giữa hai ngón tay còn đang kẹp một điếu thuốc lá đã hút dở một nửa. ( truyện trên app T•Y•T )

Ánh lửa đỏ lập lòe như đang nhảy múa trong đêm tối, khói thuốc nhanh chóng nuốt chửng điếu thuốc chỉ còn lại tro tàn theo gió bay đi.

Không hiểu sao tim tôi khẽ thắt lại.

Diệp Sầm nhìn tôi, vừa định mở miệng:

- Cậu…

- Diệp Sầm à, bất kể có chuyện gì xảy ra, mạng sống của cậu vẫn là điều quan trọng nhất. Chỉ cần còn sống thì mọi thứ đều còn có thể thay đổi mà.

Tôi vội vàng cắt ngang lời anh, cố gắng nói mấy câu “đạo lý chữa lành” để ngăn anh khỏi những suy nghĩ tiêu cực.

- Cậu thông minh như vậy, nhất định sẽ vực dậy được thôi! Nhảy sông rất đau đấy, mình từng bị đuối nước rồi cảm giác đó thực sự rất khó chịu.

Diệp Sầm hơi cau mày, môi khẽ động:

- Tôi không…

- Nếu cậu thiếu tiền thì mình có thể cho cậu mà! Mình có rất nhiều tiền tiêu vặt đấy!

Tôi nhìn thẳng vào mắt của anh, lo lắng đến mức sắp rơi nước mắt.

Những lời tôi nói khiến anh lặng người đi trong chốc lát.

Sau đó Diệp Sầm cúi đầu, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay tôi vẫn đang nắm chặt cánh tay anh.

Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên giọng nói mang theo chút giễu cợt:

- Sao vậy? Cậu thích tôi à? Cũng muốn “ra giá” bao nuôi tôi sao?

Diệp Sầm thực sự rất đẹp trai, dù trong tình cảnh thế này vẫn có không ít người theo đuổi anh.

Nhưng tất cả đều bị anh từ chối thẳng thừng, thậm chí có một thiếu gia từng công khai nhục mạ anh.

Hắn bảo rằng “dù có sa cơ đến đâu thì với gương mặt này, Diệp Sầm vẫn có thể dùng nó kiếm tiền.”

Dưới bài đăng đó, một đám người hùa theo thậm chí còn ra giá. 

Bức ảnh chụp màn hình bài đăng ấy đã lan truyền khắp giới thượng lưu, và có vẻ Diệp Sầm cũng biết rồi.

Tôi ngẩn ra một lúc, rồi mặt bỗng đỏ bừng và vội vàng phủ nhận:

- Không …không phải vậy…

Ánh mắt của anh dán chặt vào người tôi, nhìn rõ mọi biểu cảm lúng túng, bối rối của tôi.

Tôi mở miệng định lên tiếng giải thích thì một cơn gió bất chợt thổi qua, mang theo làn khói thuốc khiến tôi ho sặc sụa, nước mắt cũng trào ra.

Diệp Sầm thấy vậy đưa tay dập tắt điếu thuốc đang cháy dở.

Anh nói:

- Không phải cái gì? Là không thích tôi hay không muốn…bao nuôi tôi?

Diệp Sầm bất ngờ nghiêng người lại gần, đôi mắt đen láy như mực của anh khóa chặt tầm nhìn của tôi.

Ánh mắt ấy sâu thẳm khiến trái tim tôi thắt lại.

Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh, tim bỗng đập rộn ràng rất nhanh như có một thế lực vô hình thôi thúc, tôi lấy hết can đảm, lí nhí hỏi:

- Nếu …nếu tôi muốn…cậu có đồng ý không?

Diệp Sầm nhìn thẳng vào mắt tôi, khóe môi cong lên nửa cười nửa không.

Tôi bị ánh mắt ấy nhìn thấu nên bắt đầu thấy mất tự nhiên và vội lảng đi chỗ khác.

Sau đó tôi cúi đầu, khẽ nói:

- Hmm, xin lỗi mình…

Chưa nói hết câu thì tôi nghe thấy Diệp Sầm khẽ bật cười, giọng anh nhẹ nhàng vang lên bên tai:

- Được thôi. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play