Kỷ Thụy ngơ ngác nhìn Tạ Uyên đi càng ngày càng xa mình, mãi đến khi anh mở cửa xe, cô mới đột nhiên phản ứng lại:
- Có chơi có chịu cái gì, chú đúng là đồ lừa đảo, rõ ràng ngay từ đầu chú đã không nghĩ tới việc nhận thua rồi!
Tạ Uyên làm như không nghe thấy, chỉ lo chui vào xe. Sau khi anh ngồi vững trong xe rồi, thấy Kỷ Thụy vẫn đứng nguyên tại chỗ, anh bình tĩnh hỏi một câu:
- Đêm nay cháu tính ngủ ngoài đường à?
...Cứ như không có chuyện gì xảy ra, quả nhiên là mặt dày mày dạn. Kỷ Thụy phục sát đất, cam chịu số phận lên xe.
Trải qua chuyện ở công viên, trên đường về nhà cả hai đều hơi mệt, qua một lúc lâu mà vẫn không ai mở miệng nói chuyện. Kỷ Thụy nhìn chằm chằm cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ xe một hồi, sau đó quay đầu định hỏi Tạ Uyên mấy giờ rồi thì phát hiện anh đang nhắm mắt tựa vào gối mềm, thoạt nhìn có vẻ như đã ngủ, nhưng tay trái thì cứ nhẹ nhàng xoa cổ tay phải.
- Tay có đau không ạ? - Cô nhỏ giọng hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT