Từ sau khi Lâm Lang trở về từ phòng tối, Môi Cầu nhà cô lại càng bám người hơn.
Ăn cơm, uống nước, ngủ nghỉ, thậm chí cả đi vệ sinh cũng phải tung tăng theo sau cô mà “báo cáo”.
“Ui chao ôi, nhìn đôi mắt nhỏ này xem, thiếu chút nữa thì khóc ra sương sớm rồi.”
“Chủ nhân,” Môi Cầu rưng rưng vỗ vỗ đùi cô bằng hai móng vuốt nhỏ xíu, giọng đáng thương như suối nguồn tuôn rơi, “lúc chị không có ở đây, sáng sớm Cầu Cầu nhớ chị hai trăm lần, giữa trưa lại nhớ chị hai trăm lần, tối đến cũng nhớ hai trăm lần.”
Hửm?
Câu này quen quen… nghe ở đâu rồi thì phải?
Quân Vãn phía sau lặng lẽ bổ sung: “Không chỉ nhớ em thôi đâu. Sáng ăn tỏi vị cá khô, trưa ăn sườn vị cá khô, tối ăn tôm hùm vị cá khô. Mỗi bữa đổi món, tuyệt đối không trùng nhau.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT