Suốt nửa đời ngắn ngủi, hắn bị vây trong hoàng thành vàng son, sống như một phế nhân được nuôi nhốt. Bệnh tật không buông, thân thể chẳng ngày nào được yên, nhiều khi hắn còn ước gì mình chưa từng sinh ra trên đời. Nếu chỉ đến nhân gian một chuyến rồi lặng lẽ rời đi, vậy thì còn ý nghĩa gì?
Nhưng lúc này đây, hắn lại thấy may mắn vì mình vẫn còn sống. Bằng không, làm sao hắn có thể gặp được tỷ tỷ?
Tỷ tỷ là một người thật tốt, thật tốt... Nàng chưa bao giờ dùng ánh mắt thương hại hay khinh thường mà nhìn hắn. Trái lại, nàng luôn khích lệ hắn sống theo ý mình.
Hắn vẽ tranh, làm thơ, chăm cây tỉa lá, thậm chí còn học đẽo gỗ làm đồ chơi trẻ con, nàng đều lặng lẽ ở bên, đôi khi vươn tay xoa đầu hắn, cong đôi mắt như trăng non mà khen ngợi: “Tuấn Nhi nhà ta thật là giỏi.”
Chỉ như thế thôi... hắn đã thấy lòng vui không kể xiết.
Nửa năm qua, hắn sống những ngày vô cùng vui vẻ. Hắn mới biết, thì ra nhân sinh có thể có một bộ dạng khác dịu dàng, ngọt ngào, đến mức mỗi đêm nằm xuống đều mong chờ ngày mai tới.
Nhưng lão thái giám không thể thấu được nỗi lòng của hắn. Người thở dài:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT