“Có chứ, nhiều là đằng khác!” Lâm Lang vừa xoay xoay ngón tay vừa nói, Yến Quốc Công thì kéo chăn lên che ngang eo nàng, “Trước hết phải chuẩn bị một con heo vàng mập mạp, đủ cho bốn, năm chục người chia nhau ăn, còn phụ thân ta thì thích uống trà, nào là Long Tỉnh, Mao Tiêm, Bích Loa Xuân, Quân Sơn ngân châm, ít nhất cũng phải chất cả mấy vại. Mẫu thân ta thì tin Phật, cho bà vài pho tượng Phật ngọc cũng là vừa lòng rồi. Còn lại những người khác, phu quân tự lo đi.”
Nàng tựa đầu vào khuôn ngực rộng rãi của hắn, nơi ấy hơi phập phồng theo nhịp thở, mang theo tiếng cười trầm khàn rất đỗi dịu dàng. Yến Quốc Công bật cười: “Còn ‘tự lo’? Nàng tính dọn sạch cả phủ quốc công đấy à?”
Tiểu cô nương lập tức xụ mặt, đôi mắt long lanh mơ màng như phủ sương, như thể sắp khóc đến nơi, “Phu quân là ghét bỏ thiếp đúng không? Thiếp biết mà, nam nhân các người đều vậy hết, có mới nới cũ, dỗ được người ta đến tay rồi thì dùng chán là vứt.”
Yến Quốc Công xuýt xoa một tiếng: “Phu nhân, có gì từ từ nói, đừng ra tay mà! Vi phu ném gì cũng được, không dám ném tiểu Khanh Khanh của vi phu đâu.”
Lúc này Lâm Lang mới hài lòng, bàn tay nhỏ tội ác dời khỏi ngực hắn, ngoan ngoãn nằm bò trở lại, còn hỏi: “Phu quân, thiếp có nặng quá không? Có đè đau chàng không?”
Câu hỏi này đúng là cái bẫy gài sẵn, chỉ chờ người ngốc nhào đầu vào.
“Phu nhân biết rõ còn hỏi, ngực của vi phu đây suýt nữa bị phu nhân đè lõm một hố sâu luôn rồi.” Yến Quốc Công làm bộ tỏ vẻ thống khổ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play