“Chiêu Liệt, kính trà cho mẫu thân con đi.”
Giọng Yến Quốc Công bình tĩnh: “Đừng nói sư phó không dạy con. Thiên, địa, vua, cha, thầy, phụng sự vua phải trung, phụng sự cha phải hiếu, phụng sự thầy phải kính. Con định làm hạng người bất hiếu bất kính hay sao?”
“Bất hiếu bất kính… Hừ! Nói tới nói lui, người chỉ biết dùng mấy thứ lễ nghi phiền phức đó để ép người khác!”
Yến Chiêu Liệt quả nhiên vẫn còn trẻ, mới vài câu đã bị Yến Quốc Công chọc trúng tim đen, mất bình tĩnh.
Phụ thân hắn mặt vẫn điềm nhiên, như bậc tông sư phong độ bất động như núi, lại cắm cho con một nhát: “Lễ nghĩa là do thánh nhân định ra, trải qua ngàn năm tôi luyện mà thành. Con chưa đạt đến tầm vóc của thánh nhân, cũng chẳng có phẩm cách của thánh nhân, sự nghiệp chưa thành, công danh chưa có, lại chỉ biết nổi giận với nữ nhân trên mặt con viết rõ hai chữ vô dụng, thì có tư cách gì nói lễ nghi của thánh nhân là phiền phức?”
Yến Chiêu Liệt rất muốn trút ra một tràng đạo lý để phản bác phụ thân, nhưng nghĩ nát óc vẫn không tìm ra câu nào thích hợp, chỉ đành giận dữ lầm bầm một câu: “Đồ cổ hủ!”
“Đồ cổ?” Yến Quốc Công khẽ nhướng mí mắt, ánh nhìn sâu như đầm đen, “Con chẳng lẽ không biết, đồ cổ càng cổ càng quý giá sao? Bức Xuân Nguyệt Giang Sơn Đồ của tiền triều, lúc thái bình cũng chỉ đáng giá ba trăm đồng, nhưng đổi triều rồi, con có biết vi phụ phải bỏ ra bao nhiêu mới lấy được nó về không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT