Lâm Lang ngước mắt nhìn Yến Chiêu Liệt, bất chợt bật cười.
Ban đầu nàng chỉ hơi nhếch môi, nhưng nụ cười ấy lập tức khiến vẻ trầm tĩnh của tân nương trở nên sinh động, ánh mắt long lanh rạng rỡ. Nàng hơi nghiêng tay, ngón tay thon dài màu xanh nhạt khẽ đặt lên mu bàn tay thế tử, nhẹ nhàng xoa xoa, gọi hắn một tiếng:
“Con của ta, con đây là giận nương sao?”
Yến Chiêu Liệt trừng to mắt phượng, hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm.
Nữ nhân này thật sự không muốn sống nữa sao, lại dám nhận hắn là... con?
“Lấy bàn tay dơ bẩn của ngươi ra.” Thiếu niên mày hẹp dài, ánh mắt sắc bén nhìn người, có vài phần giống với Yến Quốc Công năm xưa, khí thế khiến người ta không dám chống đối.
Lâm Lang không hề tức giận, vẫn mỉm cười như cũ, đẹp đẽ như hoa đào vừa hé nở. Tay nàng khẽ dịch, luồn nhẹ từ mu bàn tay hắn chui vào trong tay áo. Lúc này y phục của nam nhân là áo bào rộng tay, nàng ra vào dễ dàng. Yến Chiêu Liệt chỉ cảm thấy như có một con cá nhỏ đang bơi lội bên trong, từ cổ tay đến tận xương sống cũng dâng lên cảm giác tê dại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play