Dù không có chữ cuối cùng, nhưng những người đã xem qua video, trong lòng đều hiện lên chữ đó. Có thể cười vui, có thể khóc thút thít, có một nơi có thể chứa đựng tất cả, để thời gian trôi đi, chúng lên men thành thứ mang tên hạnh phúc và bình yên.
Là nhà, nơi mà ai cũng có, nhưng vẫn luôn quyến luyến và hướng về.
Cảm xúc mãnh liệt che trời lấp đất bao phủ lấy anh, cuồn cuộn trong lồng ngực, nóng rực bao bọc lấy trái tim lạnh băng, cứng rắn.
Quý Thanh Viễn xem lại một lần nữa, đặc biệt chú ý đến bóng dáng của người tí hon thiếu một chân và cảnh tượng bị một người tí hon khác cõng.
Video tổng cộng năm phút, anh xem đi xem lại ba lần cũng chỉ mất hơn mười phút. Quý Thanh Viễn tắt quang não, nhắm mắt lại ngả người ra sau, trong đầu một mảnh thanh thản, khóe miệng nhếch lên.
Bác sĩ Vương kinh hồn bạt vía chọc chọc người bên cạnh, “Bertram, Thượng tướng Quý đây là bị kích thích gì sao?”
Người bình thường nghe tin tinh thần lực của mình bị tổn thương, không trốn đi khóc đã là may mắn lắm rồi. Vị này thế mà còn đang cười? Phải biết rằng ngay cả lúc được phong làm thượng tướng, anh cũng không cười nhiều như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play