Mặc kệ người khác thấy thế nào, Bối Bối trước sau kiên định đội đào khoáng nhỏ của thị trấn Tiểu Khê nhất định có thể giúp cậu ta thông quan.
Nhìn thấy Viễn Viễn bọn họ sắp đi về phía mỏ khoáng, Bối Bối đi đến trước mặt Tiểu Khê, nhỏ giọng nói với cậu: “Đàn anh, mặt của Viễn Viễn là anh nặn lại à? Sao anh lại nặn giống Thượng tướng Quý thế? Lần trước em ở thị trấn nặn thử mà không lưu lại được.”
Quả nhiên như cậu đoán.
Trên đường đi, cậu nhìn thấy hành động căng thẳng, e thẹn của Bối Bối đã đoán được rồi.
Vết thương trên mặt Viễn Viễn cơ bản đã hồi phục, chỉ còn lại một chút hồng hồng nhàn nhạt. Vết bỏng trước kia che khuất khuôn mặt nay đã hoàn toàn lộ ra, góc cạnh rõ ràng, khí thế ngời ngời. Bối Ấn, một fan cuồng của Thượng tướng Quý, sao có thể không nhận ra chứ.
Không thể nói tỉ mỉ với cậu ta, Tiểu Khê chỉ có thể gật đầu, nói dối: “Mặt Viễn Viễn tôi nặn cả đêm đấy.”
Viễn Viễn phía trước bỗng nhiên quay đầu lại. Cặp kính râm to bản che khuất đôi mắt, không nhìn ra được vẻ mặt trong mắt cậu ta, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ lạnh lùng, nhưng Tiểu Khê vẫn rất ngượng ngùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play