Lưu Cúc Hoa và Lâm Mai ôm mấy bao gạo, gương mặt vui đến mức không tài nào che giấu được. Gió tuyết quất vào mặt mà cũng chẳng còn cảm giác gì, chỉ có quần là bị tuyết quét qua ướt nhẹp.

Về đến nhà, Lưu Cúc Hoa trộn lẫn gạo trắng với gạo cũ, vo một gáo rồi đổ vào nồi thêm nước, sau đó nhét củi vào bếp, bắt đầu nấu cháo.

“Mẹ, con đi sang nhà trưởng thôn.”

Lâm Mai còn trẻ, có đói một chút đi bộ cũng không thành vấn đề.

Lưu Cúc Hoa ôm Vương Bảo Châu ngồi trước bếp, nhờ sức nóng của lửa để sưởi đôi chân đông cứng.

“Bảo Châu à, nhà mình có cơm ăn rồi.”

Vương Bảo Châu sưởi tay, vui vẻ nói: “Bà ơi, mai con lại đi đào nhân sâm, đào được rồi đem bán lấy tiền mua cơm.”

Lưu Cúc Hoa cười đến nỗi nếp nhăn tràn khắp mặt, ghé trán mình vào trán Bảo Châu, dịu dàng đáp: “Được, mai mình lại đi đào nhân sâm.”

Bên này Lâm Mai mặc kệ quần có ướt cũng lao đến nhà trưởng thôn, gõ cửa thật mạnh.

Tào Quế Hoa thò đầu ra, thấy là Lâm Mai thì vội vàng mở cửa cho vào.

“Sao em lại đến giờ này? Bố chồng với chồng chị đều lên núi hết cả rồi, chị nhớ là nhà em cũng đi mà nhỉ.”

Lâm Mai chống tay vào tường, yếu ớt nói:

“Chị dâu Quế Hoa, dưới chân núi có một cái tiệm nhỏ mới mở, bán gạo bán bột mì, mẹ chồng em bảo em đi báo cho mọi người biết.”

Tào Quế Hoa sửng sốt mất vài giây, mấy ngày nay đói đến hoa mắt chóng mặt, đầu óc cũng mơ hồ: “Em gái à, có phải em không khỏe không? Nhà chị còn chút đường nè…”

“Chị dâu Quế Hoa, em nói thật đó. Nhà em vừa mới mua đồ xong, mẹ chồng em cũng đang nấu cháo rồi đấy.” Lâm Mai nói.

Tào Quế Hoa trợn to mắt, quay đầu hét lớn: “Vương Thành Tài! Vương Thành Đống! Mau đi gọi mọi nhà dậy, nói là có chỗ bán gạo rồi… Em gái à, chị cảm ơn em nhiều lắm, mẹ chồng chị đói đến mức trào cả nước chua luôn ấy, mọi người được cứu rồi.”

Lâm Mai lại cẩn thận chỉ đường xong rồi mới quay về.

Vừa về đến nhà đã thấy người trong nhà ai nấy đều tụ lại trong bếp nhỏ, Triệu Hạnh ôm con, ngồi sát vào bếp lửa để sưởi ấm.

Vương Quốc Khánh thấy Lâm Mai về liền nhường chỗ cho cô.

“Chị dâu, chị lại sưởi ấm đi. Lúc nãy mọi người khiêng đồ sao không gọi em, em đi được mà.”

Lâm Mai ngồi xuống, Triệu Hạnh liền nắm lấy tay cô: “Tiểu Mai, cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm.”

“Chị dâu, chúng ta đều là người nhà cả mà, nói chi ơn nghĩa. Với lại bán cũng không lỗ gì, anh cả chăm ruộng giỏi hơn chồng em nhiều, không sợ không trả nổi.”

Lâm Mai vừa cười, Triệu Hạnh cũng bật cười theo.

Lâm Mai lại nhìn sang Vương Quốc Khánh: “Lát nữa có thể cần đến em đấy, giờ em cứ ăn lót dạ trước đã rồi đi gọi ba với hai anh về, chị lo lắm.”

Lâm Mai vừa nói ra lời này, cả căn bếp đều lặng đi, ai cũng cảm nhận được luồng gió lạnh ẩm ướt phả vào một cách rõ rệt, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.

“Sáng nay ba với anh cả và anh hai cũng chưa ăn được bao nhiêu cả.”

Vương Quốc Khánh lập tức đứng bật dậy, sốt ruột nói: “Hay là để em đi bây giờ luôn.”

Lưu Cúc Hoa vội giữ người lại, “Không được, chưa ăn gì mà đã lên núi, lỡ đâu ngất giữa đường thì sao. Ăn chút đồ rồi hẵng đi, mấy người kia có kinh nghiệm, sẽ không sao đâu.”

Vương Quốc Khánh đành phải ngồi xuống lại.

......

Bên này Tào Quế Hoa cũng đã gọi được không ít người.

Nhưng vẫn có mấy nhà không tin, không muốn nhúc nhích, chỉ bảo hàng xóm lát nữa có tin chính xác thì về báo lại với họ.

Tào Quế Hoa không quản được nhiều đến thế, dẫn theo hai đứa con trai, đeo sọt tre lên lưng rồi đi luôn.

“Leng keng ——”

Tiếng chuông cửa vang lên, Tô Lăng ngẩng đầu nhìn dòng người nối đuôi nhau đi vào, vừa đếm sơ qua đã biết cô sắp có được sàn sưởi rồi.

“Chào mừng quý khách, mọi người muốn mua gì ạ? Ở đây có gạo, bột mì, và cả gạo cũ nữa. Gạo trắng với bột mì năm mao một cân, gạo cũ hai mao, ba ngày đầu khai trương đều sẽ được giảm giá mười hai phần trăm.”

Tào Quế Hoa bước tới vài bước, thấy đúng là có gạo thật thì mừng rỡ đến mức ánh mắt cũng sáng bừng lên.

“Em gái à, chị muốn mua…”

Tào Quế Hoa bỗng ngừng lại, trong đầu nhanh chóng tính toán số người trong thôn, rồi nhìn nhóm dân thôn đang phấn khởi theo sau, suy nghĩ xem nên phân phối thế nào để không ai tị nạnh với nhau.

Tô Lăng nhìn ra được lý do, mỉm cười nói: “Gạo bột ở đây không chỉ có từng này thôi đâu, mai còn có hàng mới được chở tới.”

Lúc này Tào Quế Hoa mới yên tâm, sau khi hỏi có thể bán lẻ không thì mua luôn năm cân gạo trắng và năm cân gạo cũ. Trả tiền xong, chị ấy còn tự véo mình một cái để chắc chắn rằng đây không phải là mơ.

“Em gái à, em đúng là người tốt bụng mà. Em không biết đâu, nếu lại đói thêm chút nữa thì e là sẽ có người phải chết.”

Viền mắt Tào Quế Hoa đỏ hoe. Trước mùa đông ai cũng có tích trữ, nhưng đâu ngờ tuyết cứ rơi mãi không dứt, cho dù bọn họ có muốn lên trấn trên cũng không được.

Tô Lăng dịu dàng trấn an: “Vậy thì đúng là em tới đúng lúc rồi. Nghe nói mai còn có hàng mới, mọi người nhớ quay lại xem nhé.”

Lúc này, một người khách đứng sau lên tiếng: “Chắc chắn là sẽ quay lại rồi, trong nhà không còn gạo thấy mà lo đến nẫu cả ruột, mua xong đợt này còn phải tích trữ lương thực nữa.”

Tô Lăng vẫn nở nụ cười tiếp tục phục vụ khách hàng, vừa mở bao vừa cân, tuyệt đối không thiếu một lạng.

Nhiệm vụ: Tiếp đãi 3 khách hàng và hoàn tất giao dịch (3/3), đã hoàn thành, phần thưởng: Ba vị mì gói, mỗi vị năm thùng.

Tô Lăng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng có cơm rồi.

Tuy nhiên, cô cũng nhận ra, những người mua kiểu trộn giữa gạo mới và gạo cũ đều là nhà còn chút tiền, ai không có tiền thì chỉ mua gạo cũ, còn bột mì thì chưa có ai mua cả.

Chờ đợt khách này xong xuôi, nhiệm vụ thứ hai cũng hoàn thành.

Nhiệm vụ: Tiếp đãi 20 khách hàng và hoàn tất giao dịch (20/20), đã hoàn thành, phần thưởng: Khu thịt đông lạnh, được chọn ba loại thịt.

“Ngày mai có thịt, mọi người nhớ ghé xem thử nha.”

Tô Lăng tranh thủ quảng cáo một cái, đôi tay vẫn không ngừng tháo bao gạo.

Lúc này có người bỗng chú ý tới con mèo tam thể đang ngồi đoan trang trên quầy, vì mập quá mà chân của nó không khép lại được, liền tò mò hỏi:

“Sao nó lại béo dữ thế?”

Hoa Hoa: ? ? ?

Có biết nói chuyện không vậy?

Tô Lăng tiện miệng đáp: “Ẻm múp một chút thì mới chiêu tài được.”

Người đó ồ một tiếng, rốt cuộc cũng tới lượt anh ta rồi.

“Tôi lấy một bao bột mì, một bao gạo trắng.”

Tô Lăng đang mải mở bao liên tục, suýt chút nữa cũng định mở luôn một bao nữa theo phản xạ, may mà cô đã kịp dừng lại vào phút cuối.

“Một bao bột mì năm đồng, một bao gạo trắng cũng năm đồng, sau khi giảm giá còn tám đồng tám.”

“Được.”

Người kia đưa tiền tới, vừa đúng số.

Tô Lăng nhận lấy rồi đưa gạo và bột mì qua.

Sau khi người đó rời đi, phía sau có người thì thầm: “Quả nhiên là thanh niên tri thức, có tiền mua nổi loại bột mì tốt như thế.”

“Đám thanh niên tri thức ấy đều ở chung với nhau mà, chắc họ gom tiền mua chung đấy. Với lại bọn họ từ tỉnh xuống, chắc chắn là có mang theo tiền rồi... Nhưng mà có liên quan gì đến chúng ta đâu, giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng mua được gạo về để nấu cháo mà thôi, tôi đói gần chết rồi, chỉ thiếu điều ăn sống gạo luôn á.”

“Ăn sống luôn thì phí quá, cho thêm chút nước nấu loãng ra, như thế còn có thể ăn được thêm mấy bữa nữa, chưa kể đang là mùa đông cũng không lo bị hư.”

“Hợp lý đấy.”

Cuối cùng cũng tới lượt họ, ai nấy đều mua ít gạo cũ, nâng niu ôm bao gạo quay về.

Đợi đến khi người cuối cùng trong đợt khách lần này rời đi, số người được tiếp đãi cũng vượt quá ba mươi, nhiệm vụ sàn sưởi chính thức hoàn thành.

Tô Lăng cảm nhận được luồng hơi ấm từ sàn nhà từ từ lan tỏa lên lòng bàn chân, thoải mái thở hắt ra một hơi. ( app truyện TᎽT )

“Quả nhiên, mùa đông thì phải có chút ấm áp như thế này mới chịu được.”

“Hoa Hoa, mì gói lấy vị canh gà hầm truyền thống, bò hầm cay, và thêm vị bò dưa chua nữa nha.”

Về phần mì gói thì cô không định giảm giá, dù sao thì gạo và bột mì là nhu yếu phẩm, còn mì gói chỉ là để ăn thử cho biết thôi.

Hoa Hoa vung móng một cái, sau quầy kính liền xuất hiện ba chồng thùng, mỗi chồng có năm thùng.

Tô Lăng mở một thùng ra, bên trong có ba mươi gói mì, tất cả đều còn nguyên vẹn không hề bị vỡ, bao bì bên ngoài ngoài chữ ra thì chẳng có lấy một hình ảnh minh họa “mang tính chất minh họa” nào.

Tô Lăng đặt mì gói lên kệ trưng bày trống phía sau.

Chờ đến khi bày mỗi vị một thùng ra, Hoa Hoa đã chui tọt vào trong một cái thùng trống, nằm lăn lộn đầy vui sướng.

Vừa hay dưới sàn có hệ thống sưởi, mấy cái thùng cũng được sưởi ấm, ấm áp đến mức dễ chịu không tả nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play