Vương Viễn Quý về tới nhà, trước tiên đưa tiền lẻ thừa cho vợ là Tiền Linh, sau đó kể lại chuyện hôm nay mình đi giao đồ ăn.
Tiền Linh kinh ngạc hạ thấp giọng, vui mừng hỏi: "Nhiều vậy luôn hả?!"
"Ừ, máy móc đâu có gạt người, em nấu ăn ngon thật đấy. Nhưng chủ tiệm nói nếu nấu ngon hơn nữa thì sẽ kiếm được càng nhiều hơn."
Vương Viễn Quý lấy đống gia vị ra, tỉ mỉ dặn dò lại một lượt.
Tiền Linh khẽ nói: "Em biết, chị Liên Hoa cũng nhờ vào việc tự nghiên cứu công thức, cho thêm gia vị mới gom đủ tiền học cho con gái chị ấy đấy. Vợ chồng mình cũng phải cố gắng để các con gái đều có thể được đi học."
Đáy mắt Vương Viễn Quý đỏ hoe: "May mà mình đã phân gia ra riêng. Giờ vợ chồng mình tự kiếm tiền, nuôi các con ăn học. Phải nói thật, ở cái thôn này, đàn ông chỉ biết bán sức lao động, còn nhóm phụ nữ các em mới thực sự kiếm ra tiền lớn."
Tiền Linh bật cười vỗ vai anh ấy: "Đừng có mà nói bậy, không có anh chịu khó chở tuyết kiếm vốn thì em cũng đâu có tiền mà làm ăn. Nhưng mà từ giờ trở đi rồi sẽ tốt cả thôi. Nào, mình cùng thử xem nào... Ơ, đây là rượu hả?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT