Trên suốt quãng đường trở về, cả người Mễ Tô đều toát lên vẻ vui sướng.
Một là cậu cảm nhận được rõ ràng thái độ của Phó Bắc Xuyên dành cho mình ngày càng gần gũi, hiển nhiên đã xem cậu như một người bạn, hai là cuối cùng cậu cũng được về nhà.
Trong những ngày ở nhà anh hai Mễ, tuy cậu cũng có gọi video cho ba mẹ nhưng suy cho cùng vẫn không thể thân thiết bằng việc gặp mặt trực tiếp, ngược lại còn khiến cho nỗi ám ảnh muốn về nhà gặp ba mẹ của cậu càng thêm trỗi dậy.
Đặc biệt là sau khi chứng kiến bộ mặt thật của ba Phó Bắc Xuyên tối nay, cậu lại càng thấy may mắn vì mình có được những người thân đáng yêu như vậy, và cũng càng thêm nôn nao mong được gặp họ.
“Cười ngây ngô gì thế.” Có lẽ niềm vui của Mễ Tô quá đỗi mãnh liệt, đến nỗi anh hai Mễ cũng cảm nhận được. Anh ấy nghiêng đầu liếc Mễ Tô một cái rồi cười trêu chọc: "Chẳng qua mới nửa tháng không về thôi mà, xem em gấp gáp chưa kìa. Về nhà mẹ lại tưởng anh đối xử tệ với em như thế nào mất.”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong mắt anh hai Mễ lại ngập tràn ý cười, trong lòng càng cảm thấy cậu em trai nhà mình thật sự ngoan ngoãn đáng yêu.
Nghĩ lại năm đó, anh ấy và anh cả, có ai mà không bắt đầu ở nội trú từ khi lên cấp hai đâu chứ, còn sợ ba mẹ không đồng ý, cản trở trái tim khao khát tự do của họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT