Sắc mặt Tiêu Trọng trông hơi đau khổ, hình như đang cố gắng nhẫn nhịn cái gì đó, tiểu yêu ở bên cạnh không dám thở mạnh.
Trong bầu không khí ngưng trọng này, tôi dùng măng cụt hồng nhạt của mình giẫm lên ngực Tiêu Trọng.
- Meow~
Bạn tưởng đây là giãy giụa khi sắp chết hả? Bạn nhầm to rồi.
Khi một con mèo đáng yêu đến mức bùng nổ nhào bột cho bạn bạn nhẫn tâm giết không?
Không đời nào, chắc chắn sẽ không nhẫn tâm.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cảm giác cũng không tệ...
Tôi nhìn chằm chằm vào nơi móng vuốt tôi giẫm lên, một giọt nước miếng chảy xuống.
Tôi vươn móng ra đỡ nhưng không được được, giọt nước miếng rơi trên tay Tiêu Trọng.
“...”
- Bữa khuya ăn thịt mèo.
Đừng mà~
Tiêu Trọng đang định đưa tôi cho tiểu yêu, tôi ôm lấy tay y, nịnh nọt mà cọ cọ y.
Quả nhiên Tiêu Trọng dừng lại, y híp mắt đánh giá tôi:
- Hình như con mèo này có chút linh khí.
Tôi gật đầu thật mạnh.
- Ngươi đi ra đi, con mèo này ta sẽ trừng trị bằng cách khác.
Ta lại bảo vệ được cái mạng nhỏ thêm một lần nữa.
Chờ đã...
Tôi đào bới ở kho thóc sống chết cũng không chịu chui vào. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t ( app TYT - tytnovel )
Ngươi nói trừng trị là bắt ta đi bắt chuột???
Tôi còn chưa kịp tỏ ra phản đối đã bị ném vào trong.
Sau nửa tiếng khi tôi được xách ra, trong tay đang bắt một con chuột, còn đang nhìn xem là đực hay cái.
Bỗng nhiên con chuột biến hình, biến thành một người đàn ông khỏe mạnh, hắn ôm ngực khóc lóc:
- Ta lớn chừng này rồi mà chưa từng gặp con mèo nào biến thái như vậy, hơn cả khu tự trị.
Tiêu Trọng vẫy vẫy tay, yêu tinh chuột lách qua tôi rồi chuồn mất.
Tiêu Trọng nhìn chằm chằm tôi, như có điều suy nghĩ:
- Quả nhiên là một con Linh Miêu, con chuột mới tu hành được trăm năm mà dính linh khí của ngươi đã có thể hóa hình.
Y khẽ bật cười thành tiếng rồi ôm lấy tôi vào lòng:
- Sau này ngươi đi theo ta đi.