Dù bản thân họ chẳng để tâm người khác có ghi nhớ hay không, nhưng lỡ có kẻ định giở trò, biết đâu vẫn có người vì chút tình cảm ấy mà đứng ra ngăn lại.
Tất nhiên, đây đều là những tính toán cho tình huống xấu nhất, bản thân Thẩm Kiến Nghĩa vẫn hy vọng mọi chuyện sẽ không tồi tệ tới mức đó.
Bởi nếu tình hình mà thực sự tồi tệ tới vậy thì cái gọi là nhà có còn hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Khi ông bước ra khỏi nhà, Thẩm Tông đã gần như nói chuyện xong với Tôn Tình.
Thấy trong xe ngoài mấy chậu cây ra chẳng còn gì khác, Tôn Tình không khỏi lo lắng hỏi: “Chú ơi, chị Tông Tông, hai người không mang theo áo ấm à? Hay là không đủ chỗ? Nếu cần thì mai mưa tạnh, để cháu đem qua cho.”
“Không cần đâu, bên đó chị đã chuẩn bị đủ rồi. Với lại lúc trước ba mẹ chị sang đó cũng mang theo khá nhiều rồi. Em không cần đem gì qua cho tụi chị cả, em cũng không vào được đâu, nhà chị đã khóa kín hết rồi.” Thẩm Tông vội vàng ngăn lại.
Sau đó, cô khẽ nhíu mày, đưa tay gõ nhẹ lên trán cô bé: “Chị mới dặn gì nãy giờ em không nhớ à? Dạo này tuyệt đối đừng ra ngoài, ở yên trong nhà cho chị! Em vừa mới nói là còn lương thực mà đúng không? Miễn là còn đồ ăn thì tuyệt đối không được rời khỏi nhà. Còn nữa, chị vừa dặn gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT