“Không chắc, nhưng tôi nghĩ mình nên chuẩn bị trước. Đội trưởng, hai anh nhắc mọi người trong khu, những thứ có thể mang vào nhà thì cố mà mang vào hết đi.
Cho dù rau bị ăn mất thì đất vẫn là đất tốt mà mình chăm bón ra. Mấy con sâu đó có độc trong miệng, cứ nhìn mấy người bị cắn là rõ.
Nếu chúng rơi xuống đất, lỡ như đất bị nhiễm độc nữa thì…” Cô chưa nói hết thì lão Tào đã ngắt lời: “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi nhắc ngay.”
Chú nói xong liền cắm đầu chạy đi luôn, không để ai kịp nói gì.
Thẩm Tông không bận tâm, quay sang Thạch Lỗi nói tiếp: “Đội trưởng Thạch, trước khi đi ba tôi còn dặn tôi chuyển lời cho các anh, khuyên người dân trong khu đừng có cố chấp giằng co với lũ sâu làm gì.
Mất đồ thì trồng lại, dây dưa với chúng thì chỉ rước bực vào thân. Tránh được thì tránh, chứ sâu đông như thế, đánh làm sao cho hết? Thuốc men trong khu mình vốn đã không nhiều, dùng hết rồi thì sau đó có ai bị sâu cắn thì cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.”
“Hiểu rồi, nãy giờ bọn tôi cũng đang khuyên bà con như vậy.” Thạch Lỗi thở dài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play