Trần thị dường như xem mấy người họ là đám người đến khiêng quan tài đi chôn, nói xong, bà ta lập tức quay người bỏ đi với vẻ mặt vô hồn.
Mấy người cũng không giải thích gì thêm, dù sao suốt chặng đường đến đây, dường như Từ phủ là nơi trú chân duy nhất. Đêm mưa mà còn nán lại bên ngoài, cho dù không có nguy hiểm cũng sẽ rất phiền toái.
Bởi vì khách khứa trước đó đã rời đi nên phòng trống trong phủ lại càng nhiều thêm. Diện tích sân trước và sân sau cộng lại, quả thật là một tòa phủ đệ không hề nhỏ chút nào.
Xuân Tà tìm cho họ mấy gian phòng. Vốn dĩ một người một phòng cũng thừa thãi hơn nữa các người chơi lại lo lắng ban đêm bị tập kích. Dù sao ban đêm âm khí nặng nề, nếu có thứ gì đó ô uế thì phần lớn cũng sẽ xuất hiện vào thời điểm này, vì vậy họ chủ động đề nghị hai người một phòng.
Trà Sữa Dưa Hấu kiên quyết ôm chặt lấy đùi của Tô Dao Linh không hề lay chuyển, nhất định đòi ở chung phòng với cô. Thanh Vũ một mình một phòng. Tuỳ Gọi Tuỳ Đến cũng đi theo An Tử Dã. Nếu đã vậy, người còn lại có thể ở cùng phòng với Đàm Thanh cũng chỉ có Tấn Thâm mà thôi.
Tuỳ Gọi Tuỳ Đến không ngờ mở đầu lại ở một ngôi miếu hoang chẳng gặp phải nguy hiểm gì, buổi tối lại còn được ở trong căn phòng có điều kiện tốt đến thế này, trong lòng nhất thời có hơi phấn chấn. Sau khi kiểm tra phòng không có gì đáng ngại, anh ta lập tức ngả người lên giường: “Phó bản trước căng thẳng quá, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi tử tế một chút, làm một giấc cho đã.”
An Tử Dã ngồi bên cạnh bàn, nhắc nhở: “Đừng lơ là cảnh giác, càng về đêm, lại càng nguy hiểm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT