Mọi người còn chưa thảo luận ra được kết quả gì, thì từ trong bóng tối lại vang lên tiếng "rè rè rắc rắc" khiến người ta cảm thấy sởn cả da gà.
Một nhân viên người giấy trắng bệch, trên mặt tô son đỏ hồng ở má và môi, lại lần nữa xuất hiện ở cửa toa tàu phía sau.
Nó mỉm cười, mở to đôi mắt quỷ dị, trong tay cầm sợi chỉ và kim đã ngắn đi nhiều, nhưng đầu kim và cây kéo sắc nhọn vẫn đang nhỏ máu xuống.
Nhân viên người giấy thì không có máu, vậy thì thứ đang nhỏ giọt ấy, chỉ có thể là... máu của hành khách.
Hiển nhiên, lúc nãy nó đuổi theo ai đó, và đã làm gì điều gì đó.
Trương Bằng Phi nhận ra điều này, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Nhân viên người giấy đuổi theo Tống Quế và Lộ Liêu Liêu, có lẽ hai người họ đã gặp chuyện chẳng lành!
Lưu Tiểu Sa thì hèn mọn trốn ra phía sau người khác.
Rõ ràng, dù vừa rồi Tô Dao Linh đã giật lấy cây kéo của nó, nhưng khi nhân viên người giấy cần ra tay với hành khách, vẫn có thể "biến" ra công cụ gây án mới bất kỳ lúc nào.
Chả trách vừa rồi nó chẳng thèm phản ứng gì khi Tô Dao Linh giật đồ.
Giờ đây, nhân viên người giấy đã hoàn thành nhiệm vụ, quay lại chỗ cũ đứng, còn bộ đồng phục trên người nó đã sớm bị máu nhuộm đỏ, giống như những vết sẹo đen vặn vẹo, kinh dị đến rợn người.
Một nhân viên người giấy đầy máu, cùng với tiếng tàu điện ngầm ầm ầm rung chuyển.
Chỉ có ánh sáng chớp nhoáng vài giây trong đường hầm kéo dài bóng của mọi người, hòa lẫn vào cửa sổ tàu, đổ xuống mặt đất, tựa như những ác linh đang giương nanh múa vuốt.
Người đầu tiên phản ứng lại là Tô Dao Linh.
Cô bước tới trước mặt nhân viên người giấy, giơ tay lấy nốt phần chỉ và kim còn lại, nhét vào túi áo mình.
Động tác thuần thục, nét mặt dửng dưng.
Vừa hay, lúc nãy cô đã dùng hết phần chỉ vốn đã rất ngắn để khâu miệng con quái thai.
Lấy luôn vậy.
Lần thứ hai nhân viên người giấy bị cướp.
Giang Lăng: "…Cậu đang đứng đây lợi dụng lỗi hệ thống để nhận vật phẩm à?"
Tô Dao Linh: "Cái máy tạo ra chỉ vô hạn như này sao lại không lấy? Còn cây kéo này, cậu có cần không?" Cây kim và chỉ đủ để khâu miệng con quái thai thì làm sao có thể là kim chỉ bình thường được?
"Cảm ơn… Nhưng tôi không cần."
Nghe vậy, Tô Dao Linh hơi gật đầu, tiện tay nhét luôn cây kéo vào túi.
Động tác mượt mà, thậm chí còn hoàn thành trước khi Giang Lăng nói xong câu đó.
Giang Lăng: …
Lúc nãy chỉ là lời nói khách sáo thôi đúng không?
Nhưng cô cầm hai cây kéo làm gì? Chơi song đao à?
"Không được, tôi vẫn rất lo cho hai người họ, tình hình bây giờ nguy hiểm lắm…"
Trương Bằng Phi nhấc chân định đi về toa phía sau, nhưng lại bị Lưu Tiểu Sa kéo lại.
"Cậu điên rồi à! Giờ mà đi khác gì tự sát, nếu họ chưa chết, chỉ bị khâu miệng thôi, sao còn chưa quay lại? Dù chưa chết, có lẽ tinh thần họ cũng không còn bình thường nữa, cậu đừng mang người về đây gây rắc rối cho chúng tôi!"
Cậu ta không tốt bụng đến mức muốn cứu Trương Bằng Phi, đơn giản chỉ muốn giữ lại một tấm lá chắn thịt hoặc bia đỡ đạn bên cạnh, lỡ có chuyện gì xảy ra thì bản thân không bị nhắm đến đầu tiên.
Hơn nữa, cậu ta cũng không muốn phải đối mặt với hai kẻ điên loạn.
Lưu Tiểu Sa ước gì Tống Quế và Lộ Liêu Liêu ở càng xa mình càng tốt.
[Đông, đang, đinh, đăng.]
[Ga Trạm tàu phía Nam đã đến.]
Lưu Tiểu Sa thở phào nhẹ nhõm, đếm ngón tay: Ga Trường Trung học số 2 thành phố, Bệnh viện Phụ sản và Nhi khoa, Sở Công An Thành Phố, cộng thêm Trạm tàu phía Nam.
Tuyến số 7 chỉ có bảy trạm, vậy là đã đi được bốn phần bảy, cách trạm cuối không còn xa nữa!
Trạm cuối là đâu cậu ta cũng không quan tâm, cậu ta chỉ muốn sống sót thoát khỏi cái tàu điện ngầm quỷ quái này!
Giống như lần trước, đoàn tàu chậm rãi vào ga, cửa tàu mở ra.
Bên ngoài tối om, không một bóng người, chỉ có cơn gió lạnh thốc vào từ ngoài toa, khiến người ta rùng mình.
Chiếc áo khoác mà Lưu Tiểu Sa dùng để chặn cửa trước đó đã bị xé rách vứt trên sàn, giờ dù lạnh cậu ta cũng không có ý định nhặt lên. Trương Bằng Phi và cậu ta đều không nhịn được mà xoa hai cánh tay để giữ ấm.
Tô Dao Linh có áo khoác, dù dính máu nhưng ít nhất vẫn giữ được hơi ấm.
Giang Lăng mặc ít, nhưng lại không tỏ vẻ sợ lạnh, chỉ nghiêng người dựa vào vách đối diện cửa toa, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.
Không có Lộ Liêu Liêu khóc lóc bên cạnh, không khí trong toa xe lập tức yên tĩnh hẳn.
Mãi cho đến khi chuông báo gấp gáp vang lên, cửa tàu đóng lại, Lưu Tiểu Sa mới thở phào một hơi.
Cậu ta thật sự sợ lúc nãy cửa mở ra sẽ có thứ gì đó từ bên ngoài xông vào.
Mọi thứ xảy ra tối nay quá kỳ dị, những con người không mắt tràn ngập đường phố đã để lại cho cậu ta một bóng ma tâm lý không nhỏ, còn trong nhà ga thì ma quỷ xuất hiện không ngớt.
[Rè rè… Xin giữ trật tự trong toa tàu, không làm phiền hành khách khác.]
Khi tàu bắt đầu tăng tốc, loa phát thanh trong toa lại vang lên lần nữa.
[Trạm tiếp theo: Khu dân cư Thanh Hà Nhã Viên, hành khách xuống trạm vui lòng cầm vé và đứng chờ ở cửa bên phải.]
[Trong suốt hành trình, kính mong quý hành khách tuân thủ nghiêm túc quy định trong sổ tay hành khách.]
Mỗi lần phát thanh đều đặc biệt nhấn mạnh việc tuân thủ quy định trong sổ tay hành khách.
Lưu Tiểu Sa gần như đã không còn nhớ rõ nội dung trong mục "Sổ tay hành khách" ở trạm đầu tiên nữa, sớm biết vậy thì đã đọc kỹ hơn rồi. Nhưng cậu ta nghĩ, học bá như Giang Lăng chắc chắn vẫn còn nhớ rõ.
Dù vậy, cậu ta vẫn cảm thấy cái tên Thanh Hà Nhã Viên này nghe rất quen, hình như đã từng nghe ở đâu đó rồi.
[Quy định đặc biệt tại trạm này là: Trước khi rời khỏi nhà ga, hãy luôn tin tưởng một điều: Trạm này không có bất kỳ hành khách nào lên tàu.]
"Quy định ở trạm này đơn giản vậy sao?"
Lưu Tiểu Sa không dám tin, rõ ràng lúc trước người phụ nữ mang thai đã nói, tuyến tàu điện ngầm này càng đi về sau càng nguy hiểm, sao bây giờ quy định này lại còn đơn giản hơn cả ở trạm đầu tiên?
Ở trạm đầu tiên, chỉ cần nói chuyện với người khác đã tính là phạm quy, trạm này chỉ cần nhớ rõ không có ai lên tàu ở Trạm tàu phía Nam là được.
Còn có chuyện dễ như vậy sao?
Bánh xe tàu ầm ầm lăn trên đường ray, thân tàu phát ra tiếng rung nhẹ, trong thế giới tối mờ này, những âm thanh ấy nghe càng rõ ràng hơn.
Không biết qua bao lâu, có người phá vỡ sự im lặng.
Giang Lăng: "Quy định này rất kỳ lạ."
Lưu Tiểu Sa run giọng: "Kỳ… Kỳ lạ chỗ nào, trạm này đúng là không có ai lên mà."
Tô Dao Linh lại nói: "Cậu chắc chắn chứ?"
Lưu Tiểu Sa: "??"
Cậu ta vốn rất chắc chắn, nhưng khi bị cô hỏi vậy thì lại bắt đầu cảm thấy nghi ngờ...
Cô còn nói: "Cậu không nhìn thấy có ai lên, không có nghĩa là thật sự không có."
Giống như ở trạm Bệnh viện Phụ sản và Nhi khoa, họ thấy người phụ nữ mang thai xuống tàu, ai mà biết thứ trong bụng cô ta có xuống theo hay không.
Giọng nói bình thản của Giang Lăng vang lên: "Có ai cảm thấy toa xe hơi chật không?"
Lưu Tiểu Sa: "???"
Đại ca à, cậu có thể đừng nói những lời hù người như thế được không?
Dường như Trương Bằng Phi đang đợi câu nói này, cậu ta đã sớm cảm thấy kỳ quái, nhưng không dám lên tiếng: "Đúng, đúng vậy, vừa rồi tôi cảm thấy như có người đẩy tôi, nhưng rõ ràng xung quanh tôi không có ai…"
Không chỉ vậy, cậu ta còn cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Dù trong toa không có đèn, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn tối om, bên ngoài cửa sổ vẫn có chút ánh sáng mờ, mắt người sau một thời gian thích nghi với bóng tối, ít nhiều cũng nhìn ra được chút hình dáng.
Giang Lăng đảo mắt nhìn khắp toa, có thể thấy bóng dáng các đồng đội đứng ở những góc khác nhau.
Dù có vài góc tối sâu hơn, khó thấy rõ.
Toa số 3 có xác chết, nên bây giờ bọn họ đang ở trong toa số 2.
Hàng ghế dài gần phía sân ga không có ai ngồi, còn phía đối diện có một bóng người.
Lúc này mà còn dám ngồi thư thái như vậy, chắc chắn là Tô Dao Linh.
Gần cửa sổ có hai bóng đen, một cao một thấp, người cao là Trương Bằng Phi, còn người thấp có vóc dáng đặc trưng của Lưu Tiểu Sa, chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.
Nhân viên người giấy ở lại trong toa số 3, không có mặt ở đây.
Toa tàu rõ ràng rất trống, không có hành khách nào khác, vậy mà ai nấy đều cảm thấy có một bầu không khí kỳ lạ.
Cảm giác như xung quanh có rất nhiều hành khách, có người ngồi, có người đứng, có người bám vào tay vịn, nhắc mọi người tránh đường cho họ đi qua...
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy mọi thứ rõ ràng nhắc nhở bọn họ rằng toa tàu này trống trơn, nếu không phải đôi tai không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của những hành khách khác nói chuyện, thì có lẽ bọn họ sẽ thật sự tưởng rằng mình đang ở trên một tuyến tàu điện ngầm đông đúc đến nghẹt thở.
Vì để tiết kiệm điện, bây giờ không có ai bật đèn pin điện thoại. Giữa lúc ấy, Giang Lăng nghe thấy có người lại gần mình, sau đó là giọng nói của Tô Dao Linh: "Vé tàu của cậu vẫn còn chứ?"
Giang Lăng lập tức cảnh giác: "Ừ."
"Có thể cho tôi xem một chút không?"
"Không cần thiết đâu."
Cô gái cười khẽ một tiếng: "Trông tôi giống như người sẽ cướp vé của cậu lắm sao?"
Giang Lăng thẳng thắn nói: "Không phải tôi nghi ngờ cậu, tôi nghi ngờ tất cả mọi người ở đây."
Cậu không phải Tống Quế, bất kể là ai, dù là người lạ hay bạn học, chỉ cần vào lúc này hỏi cậu về vé tàu, cậu đều sẽ lập tức nâng cao cảnh giác gấp đôi.
Hơn nữa, tuyến tàu điện ngầm này kỳ quái như vậy, ai biết người đang nói chuyện với cậu có thật sự là bạn học của cậu hay không?
Ngay lúc đó, cậu cảm nhận được có thứ gì đó nắm lấy tay mình.
Mềm mềm, không quá ấm, là cảm giác da chạm vào da, ngoài cảm giác ấy ra, còn có thứ gì đó khác nữa.
Giang Lăng: ??
Tô Dao Linh nói: "Đây là vé tàu của tôi, cầm cho chắc nhé, lúc xuống tàu tôi sẽ lấy lại."
Hóa ra cô đã nhét vé tàu của mình vào tay cậu.
Giang Lăng hỏi: "Tại sao lại đưa tôi?"
Qua mấy trạm ở cùng nhau, cậu cũng chẳng có cảm giác Tô Dao Linh là người sẽ dựa dẫm vào mình.
Vé tàu là một vật gần như liên quan trực tiếp đến tính mạng của hành khách, Tô Dao Linh không những không cướp, mà lại còn yên tâm giao cho cậu giữ?
"Cậu không cần nghi ngờ tôi, lý do tôi đưa cho cậu rất đơn giản, trong mấy người chúng ta, người đủ khả năng giữ được vé tàu đến cuối cùng, tám chín phần là cậu hoặc tôi thôi."
Nhưng Giang Lăng lại không chấp nhận lý do đó: "Vậy thì cậu tự giữ lấy cũng được, cậu không sợ nếu vé của tôi bị mất, tôi sẽ chiếm vé của cậu làm của riêng sao? Hoặc là tôi bị ảnh hưởng, trở nên bất thường, cố tình muốn giết cậu thì sao?"
Những lời Giang Lăng nói hoàn toàn chính xác, nhưng Tô Dao Linh lại có ý đồ khác.
Cô muốn thử một chuyện rất táo bạo.
Mà chuyện này, có thể sẽ khiến cô mất đi vé tàu.
Vi phạm quy định.
Có phải ô nhiễm lượng tử hay không, chỉ khi vi phạm quy định mới biết được, từ đó kiểm chứng một vài suy đoán của bản thân, rồi tìm ra quy tắc thật sự ẩn sau sổ tay hành khách, nâng cao cơ hội sống sót.
Trốn trong phòng an toàn mà không làm gì cả thì chẳng thể nào sống sót nổi, bởi vì bạn căn bản không biết đâu mới thật sự là nơi an toàn, càng do dự sẽ chỉ chết nhanh hơn thôi.
Còn Trương Bằng Phi ở bên cạnh lại nghĩ đơn giản hơn Giang Lăng và Tô Dao Linh nhiều, bạn học Giang rất giỏi, lại có năng lực, nếu đưa vé tàu cho cậu giữ, chắc chắn là yên tâm nhất. Cậu ta thậm chí còn suy nghĩ liệu có nên giao luôn vé tàu của mình cho Giang Lăng giữ giúp không…
Nhưng đột nhiên, cậu ta chợt nhận ra một chuyện…
Nếu Tô Dao Linh đã đến để đưa vé tàu, vậy thì…
Bóng đen kia, người vẫn luôn ngồi bất động trên băng ghế dài đó, rốt cuộc là ai?
Lưu Tiểu Sa đứng ngay gần đó, Tô Dao Linh và Giang Lăng đang trao đổi vé tàu ở gần cửa, nhân viên người giấy chưa từng bước vào đây, mà mỗi lần nó di chuyển đều sẽ có tiếng động. Tống Quế và Lộ Liêu Liêu thì đang trong trạng thái mất tích.
Trạm tàu phía Nam cũng không có bất kỳ hành khách nào lên tàu.
Vậy, người đang ngồi trên ghế kia, là ai?
Chẳng lẽ ở Trạm tàu phía Nam, thật sự có hành khách mà họ không thể nhìn thấy đã lên tàu sao??
Trương Bằng Phi run rẩy mở đèn pin, từng chút từng chút một chiếu ánh sáng về phía đó.
Trên băng ghế dài màu xanh đậm, lạnh lẽo và rỉ sét, có một người phụ nữ đang ngồi. Khi ánh sáng điện thoại chiếu lên chân bà ta, lộ ra đôi giày có vẻ cũ kỹ, hình như đã từng được vá một lần, quần và áo dính đầy vết bùn khô.
Nhìn lên trên một chút, là một chiếc khăn quàng cổ hoa văn đỏ. Làn da của người phụ nữ hơi xanh xao, hốc mắt lõm sâu, môi tái nhợt, khô nứt, ngũ quan rất bình thường, trông chừng khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.
"Mẹ!"
Vừa nhìn rõ khuôn mặt người đó, Trương Bằng Phi lập tức hét lên, cậu ta lao vội về phía trước: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?!"
Từ lúc những con quái vật xuất hiện, bọn họ đã luôn chạy trốn, chẳng ai có tâm trí nghĩ đến người thân của mình, nhưng nói không lo lắng thì là nói dối.
Tô Dao Linh là trẻ mồ côi, ba mẹ Giang Lăng thì đang ở nước ngoài, khoảng cách khá xa nên không sao.
Lưu Tiểu Sa từ nhỏ đã không hòa hợp với gia đình, ba cậu ta hận không thể đuổi cậu ta ra khỏi nhà, coi cậu ta như một đứa phá gia chi tử, cậu ta sống trong quán net còn nhiều hơn ở nhà.
Vậy nên cảm giác nhớ nhung người nhà của ba người bọn họ vào lúc này cũng không mãnh liệt lắm. Nhưng Trương Bằng Phi thì khác hoàn toàn.
"Tiểu Phi, là con sao, Tiểu Phi?" Người phụ nữ dường như đang sợ hãi đến cực độ, nhưng khi nghe thấy tiếng con trai, trên gương mặt bà ta lập tức hiện lên niềm vui sướng.
"Là con!" Từ nhỏ Trương Bằng Phi đã rất thân thiết với mẹ, ba cậu ta mất sớm, tình cảm chẳng sâu đậm gì, giờ phút này thấy mẹ an toàn, cậu ta lập tức tiến lên, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của bà ta, vội vàng nói: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Nơi này rất nguy hiểm, chẳng lẽ ở nhà cũng xảy ra chuyện rồi sao?"
Chẳng lẽ những con quái vật đó không chỉ xuất hiện trong thành phố, mà ngay cả thị trấn cũng đã...?
"Mẹ không biết, mẹ đến tìm con, muốn xem con ở trường sống thế nào. Lúc tới, mẹ có lên một tuyến tàu điện ngầm, không ngờ bên trong toàn là xác chết, mẹ vẫn luôn ngồi im, không dám nói chuyện..."
Trương Bằng Phi an ủi mẹ, nhưng Giang Lăng thì lại lặng lẽ lùi ra sau vài bước, giữ khoảng cách với người phụ nữ ấy.
Nếu bà ta vẫn luôn ở trên tàu, vậy sao lúc trước không nhìn thấy bà ta, cũng không nghe thấy tiếng bà ta?
Hơn nữa…
Giang Lăng lên tiếng: "Trương Bằng Phi, có phải học kỳ trước cậu đã xin nghỉ một tuần không?"
Đang ngồi cùng mẹ, Trương Bằng Phi ngẩng đầu: "Ờ, hình như đúng là có chuyện đó... Sao vậy?"
Giang Lăng có trí nhớ rất tốt, nên cậu chắc chắn mình không nhớ nhầm.
Cậu hỏi tiếp: "Cậu còn nhớ tại sao lúc đó lại xin nghỉ không?"
"Nhà tôi có chút việc, nên tôi phải về, sao cậu tự dưng lại hỏi chuyện này?"
Trương Bằng Phi ngơ ngác không hiểu.
Giang Lăng tiếp tục hỏi: "Là việc gì?"
"Nhà có người mất, tôi phải về giúp một tay, nhà tôi chỉ có mình tôi là con trai thôi mà."
"Ai mất?"
"Chuyện này quan trọng sao?"
"Rất quan trọng!" Giang Lăng nhấn mạnh từng chữ, giọng nói nặng trịch.
Đôi mắt Trương Bằng Phi lộ ra vẻ mơ màng: "Ai mất nhỉ?"
Cậu ta lẩm bẩm, cảm giác như có thứ gì đó trong ký ức vốn dĩ nên nhớ rất rõ, lại bị che khuất đi.
Và bàn tay của "mẹ" đang nắm lấy tay cậu ta lại siết chặt hơn, người phụ nữ nói: "Con không nhớ ra cũng không sao, bây giờ mẹ con mình ở bên nhau là tốt rồi, chỉ cần con bình an là được..."
Giang Lăng ngắt lời bà ta, hỏi từng chữ từng chữ: "Ai. Đã. Mất?"
Trương Bằng Phi đột nhiên thốt lên: "Là mẹ tôi, mẹ tôi bị ung thư dạ dày... Đúng rồi, mẹ tôi mất rồi?!"
Vậy, người đang nắm tay cậu ta lúc này là…
Trương Bằng Phi đột nhiên quay phắt đầu lại, nhìn người bên cạnh.
Đúng lúc ấy, đèn trong toa tàu cuối cùng cũng "khôi phục bình thường", sáng lên.
Tuy chỉ có một bóng đèn, nhưng còn hơn là không có gì, so với bóng tối trước đó thì tốt hơn nhiều.
Dưới ánh đèn lờ mờ, dường như có vô số âm thanh ồn ào vọng vào tai, cùng với đó là những hình ảnh sâu trong ký ức, cảnh cậu ta gào khóc nức nở, quỳ rạp trước linh đường.
Trong bức di ảnh trắng đen ấy, khuôn mặt đang nhìn cậu ta là…
Người ở bên cạnh cậu ta, chính là mẹ cậu ta!
Một chất lỏng nào đó nhỏ xuống tay cậu ta, là máu, đã chuyển sang màu đen sẫm.
Trương Bằng Phi nhìn lại…
Khuôn mặt quen thuộc của người mẹ, lúc này, máu không ngừng chảy ra từ hốc mắt lõm sâu, làn da quanh đó nứt toác, trên thi thể còn hiện rõ những vết hoại tử của tử thi, còn đôi tay đang siết chặt lấy tay cậu ta cũng lạnh lẽo đến dị thường.
Khuôn mặt ấy nở nụ cười, nụ cười thật gần, gần đến mức cậu ta có thể ngửi thấy mùi tanh của máu.
Người phụ nữ đứng dậy, chậm rãi áp sát Trương Bằng Phi, trên khuôn mặt không còn chút hiền từ nào, chỉ có vẻ dữ tợn của một xác sống, đôi tay cũng vươn về phía cổ cậu ta.
Ngay vào khoảnh khắc Trương Bằng Phi kinh hoàng tột độ, toàn thân cứng đờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt người chết với đôi mắt đầy máu kia ngày càng tiến sát lại, thì một giọng nói bất ngờ vang lên…
"Cô út!"
Thi thể nữ bị người ta kéo mạnh ra, sau đó vai bà ta bị đè nặng, bị ép chặt xuống ghế, một cô gái trẻ tóc ngắn hét lên với bà ta.
"Cuối cùng cháu cũng tìm thấy cô rồi! Cháu đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, người đàn ông cô tìm chỉ là một tên cặn bã, hắn không những lừa hết tiền của cô để nuôi mấy đứa tình nhân, còn bắt cô đi vay mượn, gánh khoản nợ hàng triệu, ngày nào cũng đánh đập cô, thậm chí còn bán cô cho thằng mù họ Lưu ở dưới quê!"
"Tại sao cô lại nghĩ không thông, lại lấy hết tiền tiết kiệm trong nhà, lặn lội lên thành phố tìm tên đàn ông đó?! Đó là tiền mẹ cháu bán máu đổi lấy đấy! Hắn chưa từng yêu cô! Hắn chỉ coi cô như một công cụ thôi!"
Trương Bằng Phi: ??
Thi thể nữ: ???
Thời buổi này vẫn còn có người bán máu sao?
Lúc này, cả những hành khách là người và không phải người đều rơi vào trầm mặc.
Ngay sau đó, thi thể nữ giãy giụa một cách dữ tợn: "Thả tao ra…"
Nhưng thứ chờ đợi bà ta lại là một cái tát trời giáng, máu trên mặt bà bị tát văng lên tường toa tàu!
Tô Dao Linh vẫn chưa dừng lại, liên tục tát vào hai bên mặt bà ta: "Tỉnh lại đi! Tên cặn bã đó không xứng để cô làm vậy!"
"Hôm nay cháu nhất định phải đánh cho cô tỉnh ra!"
Giữa những đợt tấn công dồn dập như gió bão, cuối cùng bà ta cũng tìm được cơ hội mở miệng: "Dừng tay!!!"
Sao con nhỏ này lại khỏe đến vậy chứ?
Đừng đánh nữa, đánh tiếp là bà ta phải gọi người, à không, gọi quỷ đến đó!
Ngay khoảnh khắc bà ta hét ra hai chữ đó, mọi người trong toa đều cảm thấy có gì đó đang thì thầm khe khẽ, cảm giác đông đúc và ồn ào lại lần nữa tràn ngập.
Nhưng cuối cùng, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Nếu bọn họ có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện trong toa lúc này…
"Số 334 biến thành cô của con bé rồi, lại còn có thằng con to xác thế kia, đúng là một mũi tên trúng hai đích, muốn lừa gạt cả thằng họ Trương kia lẫn con nhóc này đúng không."
"Đúng là kế hay, kế hay."
"Để dụ họ vi phạm quy tắc, số 334 đúng là liều mạng thật."
"Nhưng con nhóc này cũng thật xui xẻo, gặp phải một bà cô thế này, lại còn lấy tiền bán máu của người nhà đi nuôi thằng cặn bã, giận tới phát run!"
"Ơ? Hình như số 334 đang kêu cứu mạng thì phải."
"Chắc lại là khổ nhục kế rồi, rõ ràng là muốn con nhóc buông lỏng cảnh giác mà."
"Diễn xuất cũng chân thật phết, nhưng nó diễn kiểu này có phải làm mất mặt lũ quỷ ở trạm này quá không?"
"Cũng có chút mất mặt, nhưng tao thấy diễn thế này cũng tốt, cái nhân cách mà nó giả dạng kia đúng là nên bị đánh tỉnh. Nếu tao là con nhóc đó, tao cũng muốn tát cho nó mấy phát."
"Số 777, mày là muốn đánh 'nó' chứ gì?"
"Số 334 dựa vào oán khí sâu nặng, giết nhiều hành khách hơn bọn tao, mỗi lần đều có thể biến thành thi thể sống đi giết người, đắc ý quên trời quên đất, mày không thấy ghét nó à?"
Một kẻ vô hình khác cười lạnh, rõ ràng là vô cùng đồng tình với suy nghĩ của số 777.
Có phải đang diễn kịch hay không, có quan trọng không?
Đánh cho đã tay là được rồi.
Thế là, đám "hành khách mới" trong toa rất ăn ý mà ngầm đạt được một thỏa thuận.
Không ra tay, chỉ yên lặng xem số 334 "biểu diễn" bị đánh.
Khuôn mặt quỷ đã hóa thành mẹ của Trương Bằng Phi lúc này bị tát đến sưng phù.
Quỷ: Mẹ nó, tao không phải cô út của nó mà!!!
Tụi bây có thể ra tay cứu tao một chút không vậy!!
Thế nhưng Tô Dao Linh ra tay quá nhanh, căn bản không cho bà ta cơ hội mở miệng.
Đồng bọn của bà ta còn đứng bên cạnh nói thêm vào: "Số 334, mày diễn xuất thật quá, trông cứ như thật sự bị đánh đến thê thảm vậy."
"Hành khách ở trạm này lại bị mày thu hoạch rồi."
"Thật muốn được giỏi như mày quá đi."
Số 334: Tụi mày???
Cuối cùng Tô Dao Linh cũng dừng tay: "Cô biết sai chưa?"
Trong lòng số 334 bốc lên một cơn lửa giận: "Mày nhất định phải chết, mày nhất định sẽ chết trên tuyến tàu này…"
Bốp!
Lại thêm một cú tát thật mạnh.
Tô Dao Linh vừa tát xong lại nói: "Cô út à, nếu ghét cháu có thể giúp cô bớt đau khổ, vậy thì cô cứ ghét cháu đi!"
Thi thể nữ: "Có phải mày muốn chết đúng không…"
"Bốp!"
Thi thể nữ: "Tao…"
"Bốp!"
Tiếng bạt tai vang dội, vang lên liên tiếp, không ngừng vang vọng khắp toa tàu.
Giòn tan, dứt khoát.
Lưu Tiểu Sa và Trương Bằng Phi đứng bên cạnh nhìn đến ngây người.
Còn có thể làm như vậy sao?
Nhưng Giang Lăng thì không thể nhìn tiếp được nữa.
Cậu im lặng một lúc, rồi lên tiếng: "Hay là, lần này để cho nó nói thêm vài câu đi."
Tô Dao Linh dừng tay: "Nói đi, cô út à, đây là cơ hội hiếm hoi của cô, mong cô hãy trân trọng. Nếu cô vẫn thế... Thì cháu chỉ có thể tiếp tục thôi..."
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"
Ba phút trước bà ta đã muốn đầu hàng, nhưng mới mở miệng nói được một chữ thì đã bị tát túi bụi, căn bản không có cơ hội, bà ta có làm gì sai đâu, bà ta chỉ là một con quỷ cấp thấp thôi mà!
"Vậy thì nói ra thứ gì đó có ích, để tao biết mày thật sự đã tỉnh, táo, rồi." Tô Dao Linh trắng trợn "đe dọa" nó .
Số 334 không còn chút kiêu ngạo lúc ban đầu, run rẩy lau dòng máu đen chảy ra từ khóe mắt, nói: "Tao tỉnh rồi, tao tỉnh rồi, mày muốn biết gì tao cũng nói, đúng rồi, tao có thể nói cho mày tất cả bí mật của Tuyến Tàu Điện Ngầm Số 7!"
Bốp!
Lại thêm một cú tát vang dội.
Số 334 ôm lấy khuôn mặt đã chết của mình, không thể tin nổi mà nhìn cô: "Sao mày vẫn đánh tao?"
Tô Dao Linh cười lạnh một tiếng: "Bởi vì ngay từ câu đầu tiên, mày đã nói dối."