Buổi sáng 9 giờ đúng.
Đồng hồ báo thức phát ra tiếng chuông nhẹ nhàng, chậm rãi, ấm áp, phảng phất như bất kỳ buổi sáng ngày nghỉ nhàn nhã nào. Tuân Mị tỉnh giấc trong ánh mặt trời màu vàng kim ấm áp, mở mắt ra đã thấy dòng tin nhắn nhắc nhở hệ thống màu đen lạnh lẽo ——
—— Số người còn lại: 9 người
Anh ngáp một cái, từ trên giường đi vào toilet. Nghĩ đến trong trò chơi không cần rửa mặt, anh chỉ đơn giản dùng tay vốc nước lau mặt cho tỉnh táo, sau đó thong thả ung dung mở cửa ra khỏi phòng.
Những người chơi ở phòng khác dường như đều đang chờ đợi khoảnh khắc này, vừa nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, lập tức đồng loạt mở cửa.
"Ai ch·ết? Ai ch·ết vậy?" Người đàn ông ria mép tùy tiện nhìn quanh. Thối Thối và Trảo Trảo kể lại chuyện xảy ra đêm qua một cách sinh động như thật. Chỉ có Ăn Đường vẻ mặt khổ sở khi bước ra cửa, “Đường Đường không thấy, đêm qua bị loại chắc là cô ấy rồi.”
"Nén bi thương đi người anh em." Di Tương đi đến bên cạnh Ăn Đường vỗ vai anh ta, “Nhưng không đến mức, quỷ ở ngoài cửa bắt chước giọng người chơi, lời nói dối thô thiển như vậy ai mà tin?”
Thối Thối và Trảo Trảo suýt chút nữa đã tin: “......”
Ăn Đường kinh ngạc nhìn anh ta, rồi quay đầu hỏi những người khác: “Mấy người cũng chỉ nghe thấy tiếng kêu ngoài cửa thôi à? Tôi là ở trong phòng! Quỷ trực tiếp biến thành Đường Đường, lay tôi dậy nói cô ấy đi tiểu đêm thấy chữ bằng máu trên gương phòng tắm, bảo chúng ta mau ra cửa. Tôi nghĩ với cái gan của Đường Đường sao có thể không đánh thức tôi mà một mình đi vệ sinh lúc nửa đêm? Tôi lao xuống giường túm lấy ghế định đập nó, kết quả đập hụt. Mở mắt ra thì tôi vẫn nằm im trên giường, nhưng trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.”
Di Tương nghe xong tấm tắc kinh ngạc, quay đầu hỏi Tuân Mị: “Còn cậu thì sao, Khó Ngủ, tối qua cậu thế nào?”
"Tối qua tôi ngủ một giấc đến sáng, chẳng có gì xảy ra cả." Tuân Mị cười, “Chắc ngủ say quá nên không nghe thấy gì?”
Nói xong, anh nhìn về phía Đoạn Thủy Lưu vẫn luôn im lặng đứng một bên. Người sau chú ý thấy ánh mắt anh, thế nhưng chậm rãi đáp lại, “Không có.”
"Đù, quỷ còn bắt nạt kẻ yếu, chỉ làm phiền chúng ta mà không làm phiền mấy người?" Di Tương tức giận tột độ. Tuân Mị ngược lại rất bình tĩnh, nghĩ nghĩ nói: “Có lẽ quỷ cũng không rõ nên ngụy trang thành ai để lừa chúng tả ra cửa... Ai mà biết được?”
Dù sao lừa cũng không được, dứt khoát không lừa, khỏi phí công vô ích.
Bởi vì cửa thang máy tuy mở nhưng không ấn được nút tầng, không thể rời khỏi tầng hai này, nên trong hơn một giờ tiếp theo, chín người như trâu cày ruộng lật tung cả tầng hai lên.
Tổng cộng hành lang thẳng tắp chưa đến 50 mét, cũng không xảy ra chuyện quỷ gõ tường linh tinh, gõ đến tay đau cũng không tìm ra được cửa bí mật nào, ngược lại khiến mọi người đói bụng.
“Đã sắp đến giờ cơm trưa rồi, tôi thậm chí còn chưa ăn sáng, một ngụm nước cũng chưa uống...”
Đoạn Thủy Lưu từ nửa giờ trước đã xác nhận tầng này không có gì bất thường để phát hiện. Hắn cau mày nói một câu "đừng tìm nữa", nhưng phát hiện chẳng ai nghe hắn. Ngược lại, hành động ngu ngốc của Di Tương càng được lòng người. Anh ta "sờ" từng viên gạch, thế mà lại nói trên trần nhà không chừng có ngăn bí mật, rủ mọi người chia thành từng cặp đi sờ trần nhà.
Thấy mọi người đều thành từng cặp, người đàn ông ria mép đi khiêng Ăn Đường, Trảo Trảo bị Di Tương ôm chân giơ lên cao để đẩy trần nhà. Thối Thối cố nén vui sướng xoay người, ngượng ngùng liếc nhìn Khó Ngủ và Đoạn Thủy Lưu vẫn chưa có đội, “Hai anh đẹp trai, ai cùng tôi...”
"Đoạn Thủy Lưu, anh ôm tôi nhé?" Tuân Mị cười vươn tay về phía Đoạn Thủy Lưu. Người sau khẽ lắc đầu với anh. Tuân Mị "ồ" một tiếng, “Muốn tôi ôm anh à? Cũng được thôi, tư thế nào tôi cũng chiều.”
Giây tiếp theo, anh nhận được một cái liếc mắt khinh bỉ dữ dội từ đối phương.
Thối Thối: “......”
"Không cho ôm thì thôi, làm gì mà dữ vậy?" Tuân Mị vô tội rụt tay lại. Anh quay đầu nhìn ba cặp người xiêu xiêu vẹo vẹo gõ trần nhà, tay đặt lên môi, đôi mắt hơi cong ý cười doanh doanh. Một lát sau, anh xoay người đi về phía thang máy ở cuối hành lang tầng hai.
Thối Thối không hiểu ra sao dõi mắt theo anh, khóe mắt lại thoáng thấy Đoạn Thủy Lưu vừa nãy còn lạnh lùng với Tuân Mị đột nhiên ánh mắt ngưng lại, nhích người đi đến bên cạnh Tuân Mị, cùng anh bước vào thang máy.
"Thang máy không động đậy, ấn nút thế nào cũng không sáng, vừa nãy chẳng phải thử nhiều lần rồi sao?" Thối Thối cũng đuổi theo đứng bên ngoài thang máy. Ngại vì trong thang máy còn có 'người' vô hình, cô cứ cảm thấy bên trong rợn người, không dám dễ dàng bước vào.
"Nhưng đây là nơi duy nhất chúng ta chưa tìm kỹ." Tuân Mị lòng bàn tay ấn lên vách thang máy, từ vị trí vừa tầm tay sờ từng tấc một. Đoạn Thủy Lưu đứng trong góc cau mày nhìn anh, đôi mắt chăm chú nhìn những ngón tay thon dài có lực kia, nhẹ nhàng vuốt ve vách kim loại, rồi chậm rãi dừng lại ở một chỗ.
“Thối Thối.”
“A!”
“Bảo bọn họ đừng chồng người lên nhau nữa, tôi tìm được chỗ rồi.”
"Hả!!" Thối Thối kinh ngạc há hốc mồm, “Nhanh vậy?!”
"Chúng ta trên tay tổng cộng chỉ có một thẻ phòng, rất dễ liên tưởng đến việc không chừng bên trong thang máy còn có một cánh cửa nữa?" Tuân Mị móc thẻ phòng trong túi ra, quẹt vào chỗ giống ổ khóa trên tường đối diện cửa thang máy. Bức tường kim loại kín mít đột nhiên nứt ra một khe hở. Tuân Mị nhẹ nhàng kéo, lôi ra một căn phòng ẩn.
"...... Chỗ nào dễ dàng chứ??" Thiếu nữ điên cuồng nghi ngờ chỉ số thông minh của mình, đột nhiên cô lại hỏi: “Đại thần có phải đã nghĩ ra từ lâu rồi không? Sao không nói sớm... A, không có ý trách móc! Cũng không có ý nói nhất định đại thần phát hiện cái gì cũng phải nói! Thực xin lỗi!!”