Chốn sơn dã nông thôn vốn chẳng có gì đại sự, thường ngày chỉ cần nhà ai mổ lão heo mẹ thôi cũng đủ để người trong thôn nhắc đi nhắc lại mấy hôm. Huống chi lúc này lại là quan phủ suốt đêm đến tra xét tang vật thất lạc — một chuyện như thế, tự nhiên khiến lòng người xôn xao.
Chỉ cần ra khỏi cửa một chuyến, liền có thể nghe thấy có người lén lút bàn tán sau lưng.
Người nói là trong thôn có kẻ trộm đem tang vật giấu vào, cũng có người bảo hạ xuân hai mùa trước, có hán tử trong thôn từng đào được đồ vật của trăm năm trước, gây ra động tĩnh quá lớn, kinh động tới đại quan, khiến người ta sinh bệnh, phải nhờ trăm năm lão tham chữa trị… Dẫu là lời ra tiếng vào, song xem ra tháng Giêng này trong thôn e rằng sẽ chẳng yên bình.
Đến ba mươi Tết, từng nhà đều mở rộng cửa nghênh tài đón phúc. Không ít hán tử giữ vợ con, mẹ già ở nhà lo bị trí cơm nước, còn bản thân thì như con la rảnh rỗi, nơi nơi dạo bước khoác lác tán gẫu. Có mấy người lại tới nhà Ngụy Thừa và Quán Quán ngồi chơi, lôi kéo bọn họ hỏi thăm tình hình.
Tết nhất, cũng khó mà đuổi khách, mãi đến khi luộc xong nồi cơm trưa, đám người ấy mới lần lượt trở về nhà dùng bữa.
Ngụy Thừa nhẹ nhàng thở ra, quay đầu gọi Quán Quán đang che tai thả pháo trúc ngoài sân:
“Rửa tay thôi, chúng ta cũng ăn cơm trưa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play