Thảo lang trung theo chân lí chính cùng gia nhân nhà ấy, đưa xe trâu đến, rước vị lang trung trấn trên trở về.
Vị lang trung kia tuổi đã cao, râu tóc bạc như sương, đôi mắt sáng rực như đuốc giữa đêm đông. Ông đặt tay trên cổ tay Vương Tráng Tử mà bắt mạch, mí mắt khẽ vén, lại nghiêng đầu liếc nhìn một cái người đàn bà họ Trịnh đang thoi thóp nửa sống nửa chết kia, rồi lặng lẽ cầm bút viết mấy chữ nguệch ngoạc, nhét vào lòng áo thảo lang trung. Xong xuôi, ông hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ chẳng mấy vui lòng:
“Chỉ là bệnh đau bụng, lại phải phiền ta già này chạy một chuyến đường dài, thật là!”
Một lời nói ra, đám người vây quanh liền thở phào nhẹ nhõm. Thảo lang trung nói gì, người ta còn nửa tin nửa ngờ, nhưng nếu là lời của vị lang trung trấn trên, thì trăm phần trăm là thật.
Chỉ cần không phải dịch ôn truyền nhiễm là tốt rồi.
Chỉ là trận náo loạn hôm nay, thanh danh nhà họ Vương trong thôn xem như đã nát.
Có người lòng dạ hiền lành khuyên báo quan, nhưng đời người ta là trọng chuyện tang gia lễ nghi, đứa nhỏ kia người ta đâu có bán? Vậy Vương Tráng Tử tội ở đâu mà kết?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT