Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa kịp sáng rõ, Ngụy Du đã tự mình dẫn theo vài tiểu đồng đi quét tước, sắp xếp lại gian đông sương phòng.
Đêm qua nói hết tâm tư, bao nỗi rối bời trong lòng mấy ngày nay tựa như có nơi gửi gắm, khiến lòng hắn rốt cuộc cũng dịu xuống. Tình cảm hắn đối với huynh trưởng, hay huynh trưởng đối với hắn, suy cho cùng... bất luận là khi nào, ai cũng là người quan trọng nhất trong lòng đối phương. Mà nay ngày chia xa đã gần kề, hắn chỉ muốn tận tâm tận sức ở bên bầu bạn, chăm sóc huynh trưởng cùng người nhà.
“Nơi này đông ấm hạ mát, lại gần thư phòng, cách bụi ngô đồng ngoài sân cũng xa hơn một chút, đỡ để ca ca mỗi ngày đều bị tiếng ve chim quấy rầy mộng đẹp.” Ngụy Du vừa sắp xếp vừa lẩm bẩm.
Ngụy Thừa khoanh tay đứng bên ngoài khung cửa sổ, khẽ cong môi cười: “Ta mỗi ngày dậy từ canh năm, vốn dĩ không nghe thấy ve kêu chim hót.”
“Nhỡ đâu có hôm ca ca muốn ngủ nướng thì sao?”
Ngụy Du đang liếc nhìn đám người Vân Phong khiêng bình phong vào trong, thấy một tiểu tư suýt va trúng, lông mày hắn lập tức nhướng cao: “Cẩn thận chút, đừng va vào lớp kim sơn bên trên!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play