Đêm sâu thăm thẳm, tĩnh lặng như tờ. Bất chợt, một vệt sáng trắng lóa xé toạc màn trời đen kịt, soi rọi mặt biển mênh mông đang chuyển mình dữ dội, đen ngòm như mực.

Trên mặt biển cuồng nộ ấy, một hải thuyền gỗ khổng lồ đang chòng chành nghiêng ngả. Thân tàu lực lưỡng bị những ngọn sóng hung hãn nhấc bổng lên không trung rồi lại ném mạnh xuống, vang lên những tiếng kêu răng rắc nặng nề. Mưa bắt đầu trút xuống, những hạt nước nặng trịch theo gió quất ràn rạt vào mặt biển, gõ lên boong tàu tạo thành âm thanh trầm đục, dồn dập. Chỉ trong khoảnh khắc, mây đen vần vũ, gió gào thét đổi chiều, chiếc đèn lồng leo lét nơi mũi thuyền phụt tắt ngấm. Không gian như bị bao phủ bởi những bức màn nước khổng lồ, dựng đứng. Toàn bộ thân thuyền rung lắc dữ dội như muốn vỡ tung. Từ đài chỉ huy, tiếng người lái thuyền tuyệt vọng gào lên giữa tiếng gió gầm rú:

"Bão! Bão đến rồi! Bão đến thật rồi!"

Mặt biển mới ban ngày còn phẳng lặng yên bình, giờ đây đã hóa thành một con thủy quái cuồng nộ, đang gầm gào, chực chờ nuốt chửng mọi sinh vật dám hiện diện trên lãnh địa của nó. Boong thuyền hỗn loạn cực độ. Tiếng la hét, tiếng gọi nhau thất thanh lẫn vào tiếng sóng và tiếng gió.

"Nhanh! Trốn hết vào khoang thuyền mau! Đừng đánh nữa, giữ mạng quan trọng hơn!" – Ai đó hét lên trong tuyệt vọng.

Trong cơn hỗn loạn, những người bị bắt giữ canh chừng nghiêm ngặt cũng lợi dụng thời cơ tìm cách thoát thân, chẳng còn ai đoái hoài đến gươm đao kề cổ nữa. Lại một ngọn sóng khổng lồ nữa ập tới, như một bàn tay vô hình đập mạnh vào mạn thuyền. Thân tàu nghiêng hẳn sang một bên. Vài bóng người trên boong không kịp bám víu, loạng choạng rồi bị hất văng xuống lòng biển đen ngòm trong những tiếng hét kinh hoàng vụt tắt.

Giữa khung cảnh địa ngục ấy, Dung Khi một tay vẫn siết chặt lấy cột buồm chính đã trơn tuột vì nước mưa, tay kia lăm lăm trường kiếm, đối mặt với kẻ địch duy nhất còn đứng vững trước mặt hắn. Mưa gió táp vào mặt rát buốt, toàn thân hắn ướt sũng, mái tóc dài bết dính vào vầng trán rộng. Đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sát khí lạnh lẽo, tựa như chính cơn bão táp này cũng không thể làm lu mờ sự tàn độc bên trong.

"Cố – Vân – Hành!" Hắn gằn giọng, tiếng nói gần như bị át đi bởi tiếng gió rít.

Đối diện hắn, Cố Vân Hành vẫn đứng thẳng tắp, ung dung lạ thường. Tà áo bào trắng dù thấm nước nhưng vẫn phất phơ trong gió. Gương mặt y bình thản, dường như mưa sa bão giật cuồng nộ xung quanh chẳng hề ảnh hưởng.

"Phương Liễm là bằng hữu của ta," giọng Cố Vân Hành trong trẻo mà kiên định, xuyên qua tiếng gào thét của biển cả, "ngươi bắt hắn, ta đến cứu."

"Lo chuyện bao đồng!" Dung Khi cười khẩy, vẻ mặt hiện rõ sự dữ tợn. "Bổn tọa chỉ mời hắn đến Đông Hải hội kiến một chuyến. Đợi khi tìm được Thiên Nguyên Sách, tự khắc sẽ thả hắn đi an toàn."

Cố Vân Hành đáp lại: "Thiên Nguyên Sách chỉ là lời đồn đại hư hư thực thực trong võ lâm. Nếu nó thực sự tồn tại, sao bao năm qua vẫn bặt vô âm tín?"

"Ai nói với ngươi là không có manh mối?" Dung Khi cười lạnh, ánh mắt sắc như dao. "Thiên Nguyên Sách là bí vật của Phương gia trang chủ Phương Nguyên Khánh. Người ngoài không biết, nhưng nhi tử của hắn chắc chắn phải biết! Ngươi hết lần này đến lần khác cản trở ta trên đường đi, giờ còn đuổi theo tận ra biển. Nếu ngươi đã quyết tâm muốn chết, bổn tọa sẽ thành toàn cho ngươi!"

Dứt lời, hắn không nói thêm nửa câu, thân hình lao vút đi, trường kiếm trong tay vẽ một đường sáng lạnh lẽo, đâm thẳng về phía Cố Vân Hành.

Kiếm pháp của Dung Khi vốn nổi danh tàn nhẫn, nhanh gọn, thân pháp lại biến ảo khôn lường tựa bóng ma. Thế nhưng, Cố Vân Hành vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đến lạ. Y không lùi bước, chỉ khẽ nghiêng người, cổ tay chuyển động nhẹ nhàng, kiếm quang lóe lên, lần lượt hóa giải từng chiêu tấn công hiểm hóc của đối phương.

Trước khi cơn bão ập đến, hai người đã giao đấu trên mũi thuyền này non một nén hương. Cả hai đều đã dính vài vết thương nhẹ, nhưng thắng bại vẫn chưa phân định. Giờ đây, giữa cơn thịnh nộ của biển trời, sự kiên nhẫn của cả hai dường như đã cạn. Không ai muốn kéo dài trận chiến trong tình thế nguy hiểm này nữa. Sát chiêu được tung ra liên tiếp, không còn giữ lại chút khoan nhượng nào.

Đáy mắt Dung Khi lóe lên tia ngoan độc. Giữa không trung, hắn đột ngột xoay chuyển kiếm thế, mũi kiếm từ một góc độ cực kỳ hiểm hóc đâm ngược về phía tim Cố Vân Hành. Nhưng Cố Vân Hành phản ứng còn nhanh hơn, chỉ một bước chân khẽ dịch chuyển, thân hình y nhẹ như lá liễu nghiêng đi, tránh thoát đường kiếm trong gang tấc.

Dung Khi trong lòng chợt dấy lên một dự cảm chẳng lành. Hắn còn chưa kịp thu kiếm về phòng thủ, Cố Vân Hành đã như bóng ma lướt qua, vòng ra sau lưng hắn từ lúc nào.

Sát ý bùng nổ!

Không dám quay đầu nhìn lại, Dung Khi theo bản năng lao vọt về phía trước hai bước, tay bám vào cột buồm, mượn lực đẩy thân mình tránh sang một bên. Cùng lúc đó, thanh trường kiếm trong tay hắn vẽ một vòng cung tuyệt đẹp về phía sau, đâm thẳng vào kẻ địch đang áp sát.

"A!"

Tiếng kim loại chạm da thịt như dự đoán đã không vang lên. Thay vào đó, một cơn đau nhói buốt truyền đến từ cổ tay khiến Dung Khi phải bật ra một tiếng rên khẽ. Thanh kiếm tuột khỏi tay hắn, rơi loảng xoảng xuống mặt boong tàu ướt đẫm.

Thua rồi sao? Chỉ trong một chiêu?

Trong mắt Dung Khi lóe lên vẻ khó tin, rồi lập tức chuyển thành hung tợn. Hắn không chút do dự, từ trong tay áo phóng ra mấy đạo hàn quang – những chiếc ám khí nhỏ nhưng cực độc. Lợi dụng khoảnh khắc Cố Vân Hành nghiêng mình né tránh, hắn nhanh chóng lùi lại, kéo giãn khoảng cách.

Ám khí rơi lả tả xuống sàn tàu hoặc bay vụt vào màn mưa. Cố Vân Hành đứng thẳng lại, gương mặt vẫn lạnh như băng, không chút biểu cảm. Y nhìn Dung Khi, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Dung Khi cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào đối thủ. Gã nam nhân trước mặt này, võ công quả thực thâm sâu khó lường, vượt xa mọi dự đoán của hắn. Nếu tiếp tục giao đấu tay không trong tình trạng này, hắn chắc chắn không chiếm được chút lợi thế nào.

Phải làm sao đây? Thiên Nguyên Sách hắn nhất định phải đoạt được. Phương Liễm tuyệt đối không thể thả. Nhưng làm thế nào để đánh bại Cố Vân Hành ngay lúc này?

Hai người đứng cách nhau một khoảng trên boong thuyền nghiêng ngả, đối mặt nhau qua màn mưa trắng xóa.

Đột nhiên, trời đất như đảo lộn. Một cơn sóng thần dâng cao bất ngờ đánh mạnh vào đuôi thuyền. Dung Khi cảm thấy cả người bị một lực đẩy khổng lồ hất tung lên không trung. Hắn còn chưa kịp định thần, lực đẩy đó đã ném hắn bay thẳng về phía Cố Vân Hành.

"Ầm!"

Dung Khi đâm sầm vào lồng ngực Cố Vân Hành. Đúng lúc đó, một ngọn sóng khác cao đến hàng trượng nhấc bổng toàn bộ con thuyền lên cao, rồi lại quật mạnh xuống.

"Ầm!"

Một tiếng sét đinh tai nhức óc nổ vang ngay trên đỉnh đầu. Dưới đáy biển sâu thẳm, như có một bàn tay vô hình khổng lồ đang lật úp cả con thuyền.

Cả Dung Khi và Cố Vân Hành đều mất thăng bằng. Dung Khi theo bản năng túm chặt lấy Cố Vân Hành, còn Cố Vân Hành thì kịp thời bám vào một đoạn cột buồm đã gãy. Nhìn thấy con thuyền khổng lồ sắp sửa lật úp hoàn toàn, những thủy thủ còn sót lại vội vàng ôm lấy các thùng gỗ, mảnh ván vỡ, liều mình nhảy xuống lòng biển đang gào thét.

Những thuộc hạ Ma Cung canh giữ Phương Liễm vốn đã hoảng loạn tìm đường thoát thân từ trước. Trong khoang thuyền, Phương Nhược Dao, người đã lẻn lên tàu từ trước, vội vàng tìm đến chỗ ca ca mình đang bị giam giữ: "Ca ca!"

Phương Liễm đã tự cởi được dây trói, nhìn thấy người vừa đến, vừa kinh ngạc vừa lo lắng: "Nhược Dao? Sao muội lại ở đây?"

"Muội trốn trong thuyền của Cố công tử," Phương Nhược Dao vội nói, "mới tìm được huynh!"

"Hồ đồ!" Phương Liễm quát khẽ, nhưng không còn thời gian trách mắng. Thân thuyền đang nghiêng với tốc độ chóng mặt. Hắn vội kéo tay muội muội chạy lên boong tàu đã gần như dựng đứng, bắt chước những thủy thủ khác, mỗi người ôm lấy một thùng gỗ lớn rồi nhảy xuống biển.

Tia chớp vẫn loang loáng trước mắt, nhưng trên đầu Dung Khi đã là một khoảng tối đen kịt khi con thuyền khổng lồ bắt đầu lật úp hoàn toàn dưới sức mạnh khủng khiếp của sóng biển. Hắn vẫn siết chặt lấy cánh tay Cố Vân Hành, dường như linh cảm được cái chết đang đến gần. Sức người quá nhỏ bé. Dù hắn có võ công cái thế, cũng khó lòng chống lại cơn thịnh nộ của thiên nhiên.

Ngay cả Cố Vân Hành, người từ đầu đến giờ luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh như mặt hồ thu, cuối cùng cũng biến sắc.

Tiếng nước biển réo ào ạt bỗng dưng như ngừng lại. Không gian đột ngột tĩnh lặng đến nghẹt thở trong vài giây ngắn ngủi.

Ngay sau đó, dòng nước biển lạnh buốt, tanh nồng tràn vào từ khắp mọi phía, nhấn chìm tất cả. Nước, nước ở khắp mọi nơi. Tầm nhìn bằng không, thính giác cũng bị ù đi bởi áp lực của nước.

Dung Khi cảm thấy cơ thể mình đang chìm xuống, chìm mãi. Không khí trong lồng ngực cạn kiệt, cảm giác đau đớn, bỏng rát của việc ngạt thở xâm chiếm toàn bộ ý thức. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, hắn vùng vẫy đạp chân loạn xạ, hai tay vô thức siết chặt lấy Cố Vân Hành như níu vào phao cứu mạng duy nhất.

Chết? Hắn sắp chết sao? Không! Hắn không muốn chết! Hắn còn Thiên Nguyên Sách, còn đại nghiệp chưa thành!

Cố Vân Hành biết bơi, nhưng y không ngờ rằng Dung Khi, một cao thủ võ lâm, đường đường là hữu sứ của Ma Cung, lại không hề biết bơi. Không những không biết, hắn còn như một khối đá đeo chặt lấy y, kéo cả hai cùng chìm sâu xuống đáy nước tối tăm, hỗn loạn.

Cố Vân Hành cố gắng gỡ tay Dung Khi ra, nhưng kẻ kia trong cơn hoảng loạn lại càng bám chặt hơn, cả người gần như dính sát vào y, khiến y không tài nào cử động được. Y cố gắng quạt nước, hy vọng có thể ngoi lên mặt biển để hít thở chút không khí quý giá.

Tuy nhiên, Dung Khi hoàn toàn không phối hợp. Hay nói đúng hơn, bất cứ ai không biết bơi và đang hoảng loạn cực độ đều không thể phối hợp. Cố Vân Hành bị hắn kéo níu, lúc trồi lúc sụt, không cách nào ngoi lên được mặt nước. Dần dần, y cũng cảm thấy lồng ngực tức nghẹn, hơi thở cạn kiệt.

Một ý nghĩ cay đắng thoáng qua đầu Cố Vân Hành: Không ngờ rằng mình lại có ngày chết thảm thế này, bị một tên ma đầu như Dung Khi níu chặt lấy mà cùng nhau chìm xuống đáy biển lạnh lẽo.

"Ào------"

Đúng lúc đó, một ngọn sóng lớn khác lại ập đến, đánh bật cả hai người lên. Ngay sau đó, cơn sóng bất ngờ cuốn họ trồi lên khỏi mặt nước trong giây lát.

Không khí ẩm ướt, mặn chát tràn vào phổi. Cả hai cùng ho sặc sụa. Dung Khi ngửa cổ lên trời, ánh mắt đã gần như tan rã vì thiếu dưỡng khí và sợ hãi.

"Cứu... cứu ta..." Hắn thều thào, bản năng cầu sinh lấn át tất cả.

Cố Vân Hành cũng đã gần kiệt sức. Y thở hổn hển, cố gắng giữ cho đầu mình nổi trên mặt nước: "Dung hữu sứ, e rằng Cố mỗ... hữu tâm vô lực."

Nhưng Dung Khi nào còn nghe thấy gì. Hắn vẫn bám chặt lấy cổ Cố Vân Hành như người chết đuối vớ được cọc, vẻ mặt đau đớn, miệng lẩm bẩm những lời không rõ nghĩa. Bị kìm chặt dưới nước, lại không thể gỡ kẻ phiền phức này ra, sự kiên nhẫn của Cố Vân Hành cuối cùng cũng cạn. Y nén cơn khó chịu, tay phải đang giơ trên mặt nước đột nhiên siết lại, chuẩn bị hóa chưởng đánh thẳng vào lưng Dung Khi để tự giải thoát.

"Nước... ta không biết bơi... cứu..." Giọng Dung Khi đứt quãng, đầy tuyệt vọng.

Cố Vân Hành khựng lại, đôi mày khẽ nhíu. Ánh mắt y vô tình liếc thấy một chiếc thùng gỗ lớn đang trôi nổi cách đó không xa. Chỉ trong một phần nghìn giây, lòng bàn tay đang định tung chưởng của y đột ngột đổi hướng, đánh ra một đạo kình phong vô hình vào mặt nước. Mượn lực đẩy của chưởng phong, y kéo cả Dung Khi đang bám riết lấy mình lao nhanh về phía chiếc thùng gỗ kia.

Giữa biển trời mênh mông, giông tố vẫn gào thét, mặt biển vẫn cuộn trào dữ dội. Cơn đại hồng thủy này không biết kéo dài bao lâu, cuối cùng cũng dần dần lắng xuống, để lại một khung cảnh tan hoang và những số phận lênh đênh chưa biết về đâu giữa biển cả bao la.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play