Chương 2
Tôi đến công ty đúng chín giờ.
Tôi bước vào phòng họp đúng vào giây cuối cùng, bắt đầu cuộc họp hôm nay.
Các lãnh đạo cấp cao bị khí chất vương giả và uy nghiêm của tôi trấn áp, không ai dám lên tiếng bừa, ngoan ngoãn như một bầy chim cút.
Theo đúng trình tự, các trưởng bộ phận lần lượt báo cáo tình hình với tôi.
Tất nhiên, đây là báo cáo đã được tổng hợp lại — tuy tôi thích làm việc, nhưng không đời nào tôi lãng phí thời gian nghe hàng nghìn trưởng bộ phận từ hơn 300 công ty lần lượt báo cáo.
Nội dung báo cáo cũng na ná nhau, chẳng ngoài mấy chuyện lại kiếm được bao nhiêu tiền, ký thêm mấy hợp đồng mới.
Quay lại văn phòng, lúc 10:30 sáng, tôi nhìn lên bàn — hôm nay không có cà phê đặt sẵn ở đó.
Lúc này, có tiếng gõ cửa, một người phụ nữ lạ mặc đồ công sở bước vào.
Khuôn mặt cô ta trông còn non nớt, giống như sinh viên mới ra trường.
Chắc đây là một trong những thư ký mới mà Trưởng phòng nhân sự nói đến.
Tôi nhíu mày.
Theo quy trình bình thường, thư ký mới phải qua hơn ba tháng đào tạo, sau đó mới được đưa đến gặp tôi để xác nhận nhận diện. Vậy tại sao cô ta lại tự ý vào đây?
Tôi còn chưa kịp mở miệng, thì thấy cô thư ký mới đột nhiên vấp chân trái vào chân phải, rồi ngã nhào về phía tôi với một tư thế “té ngã kỹ thuật cao”.
Tôi nhìn dòng cà phê đang bay trong không trung, liền đạp chân lùi ra sau định mang cả ghế xoay tránh đi. Nhưng người phụ nữ đó lại túm chặt lấy ống quần tôi, kết quả là toàn bộ ly cà phê hắt hết lên áo tôi.
Shift! Nóng quá!
Khoan đã… tại sao tôi lại thốt ra shift?
Người phụ nữ ấy hoảng hốt lao tới, chộp lấy một miếng vải trên bàn rồi bắt đầu lau lên người tôi.
“Xin lỗi tổng tài, em không cố ý!”
Tôi bị bỏng đến choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì đã phải trơ mắt nhìn cô ta ấn miếng vải đó lên chiếc sơ mi cao cấp đặt may riêng của tôi.
Đó là giẻ lau bàn!
Cô ta dùng sức chà mạnh, tôi có cảm giác bụng tám múi hoàn hảo của mình biến thành cái bàn giặt đồ mất rồi.
Đến mức này còn đành chịu, nhưng tay cô ta ngày càng... trượt xuống dưới!
Tôi tức giận nhấc bổng cô ta lên và ném ra xa.
Rõ ràng tôi không dùng bao nhiêu lực, vậy mà thư ký mới ngã xuống sàn như diễn phim, ánh mắt rưng rưng đẫm lệ:
“Xin lỗi tổng tài, là lỗi của em! Xin anh đừng đuổi việc em!”
Tôi chỉ đẩy nhẹ một cái thôi, tại sao lại có hai cúc áo ở ngực cô ta bung ra?
Rõ ràng người bị hại là tôi, vậy mà cô ta lại khóc lóc như thể tôi vừa làm chuyện gì tồi tệ lắm với cô ta.
Lúc này, trưởng ban thư ký mới vội vàng chạy đến, mồ hôi đầm đìa.
Nhìn cảnh tượng hỗn độn khắp nơi, tôi cho ông ta đúng một phút để giải thích.
Lý do rất vô lý: Hai thư ký đời sống khác của tôi cùng bị đau bụng vì ăn đồ hỏng, còn ông ta thì vừa rồi cũng không “thủ vững được thành trì” của bản thân. Trong lúc tôi sắp đến giờ uống cà phê, ông ta đành phải đưa cà phê cho cô trợ lý đời sống mới mang vào.
“Tất cả đều ăn ở cùng một nhà hàng?”
Để tránh tình trạng như vậy xảy ra lần nữa, tôi quyết định ngay tại chỗ: mua lại luôn cái nhà hàng mất vệ sinh đó, cử đội kiểm định chất lượng đến giám sát kỹ nguyên liệu. Đồng thời ban hành một quy định mới: mọi trợ lý đời sống không được ăn cùng một chỗ trong mỗi bữa.
Cô thư ký dưới đất còn định nói gì đó, nhưng đã bị trưởng ban thư ký kéo ra ngoài.
Sau khi gọi bác sĩ đến kiểm tra vết bỏng trên bụng, tôi lại quay về công việc.
Buổi chiều còn một cuộc họp định kỳ, cần họp với vài trưởng bộ phận để bàn về tiến độ của một công ty.
Vừa vào phòng họp, tôi lại thấy cô thư ký động tay động chân hồi sáng.
Vừa nhìn thấy cô ta, bụng tôi – vừa được bôi thuốc trị bỏng xong – lại nhói đau.
May là lần này không có sự cố gì. Dưới sự giám sát chặt chẽ của trưởng ban thư ký, mỗi cốc cà phê mà cô ta đưa lên đều được đặt ngay ngắn trên bàn.
Cuộc họp diễn ra suôn sẻ.
Cho đến khi tôi ra ngoài đi vệ sinh, quay lại thì phát hiện tài liệu họp tôi mang theo đã biến mất.
Lúc này, cô thư ký mới rụt rè bước ra, trong mắt ngấn đầy nước.
“Em... em tưởng đó chỉ là một xấp giấy bỏ đi, nên đã... đưa vào máy hủy tài liệu nghiền nát rồi.”
Nhìn đống giấy vụn trong thùng rác, cả phòng họp lập tức rơi vào im lặng.
Có vẻ như tôi phải thu hồi lời khen nãy giờ dành cho trưởng ban thư ký.
Bộ phận nhân sự của tôi rốt cuộc gặp vấn đề gì mà lại tuyển được loại người thế này?
Tôi nhìn cô thư ký mới — mắt trái cô ta viết chữ "lơ ngơ", mắt phải viết chữ "vô lý".
Không, có lẽ cô ta có mưu đồ gì. Máy hủy tài liệu trong công ty tôi thuộc loại bảo mật cấp cao, giấy sau khi hủy hoàn toàn không thể khôi phục lại. Điều đó cũng có nghĩa là — nếu cô ta đã lén lấy vài tờ tài liệu, sẽ không ai phát hiện ra.
Tuy chồng tài liệu này không đến mức là tuyệt mật, nhưng trừ giả thuyết đó ra, tôi không nghĩ nổi lý do nào mà một người trưởng thành có trí tuệ bình thường lại làm ra chuyện như vậy.
Cô thư ký mới khóc đến ướt cả mặt:
“Xin lỗi tổng tài, em không cố ý! Xin đừng đuổi việc em!”
“Tôi không cần một nhân viên liên tục mắc sai lầm và còn tự ý hành động.”
Cô ta lại khóc càng to hơn.
“Xin tổng tài, lần sau em nhất định sẽ làm việc nghiêm túc, tuyệt đối không tái phạm nữa! Ba em là một con bạc, mẹ thì bỏ đi từ khi em còn nhỏ, ông bà em đang bệnh nặng nằm liệt giường, bên ngoài em còn đang nợ 2 triệu! Em thật sự rất cần công việc này! Tổng tài…”
"Nếu vậy thì...”
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt đầy hy vọng của cô ta:
“Nếu vậy, thiệt hại vật chất do cô gây ra cho công ty tôi sẽ không bắt cô bồi thường nữa.”
Rất dứt khoát, tôi sa thải cô ta.
Cô thư ký mới mắt mở to tròn, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Nhưng tổng tài... nhà em thật sự rất khó khăn…”
Tôi nhìn cô ta, thấy khó hiểu.
Tôi biết. Nhưng đây là công ty, không phải chương trình “Giọng hát Trung Hoa”.
Trong tiếng van xin của cô ta, cô bị áp giải lên xe cảnh sát.
Trưởng ban thư ký từ nhà vệ sinh chạy ra, vừa nghe được toàn bộ sự việc, gương mặt vốn đã vàng vọt của ông ta giờ vàng thêm một tầng nữa.
Nhóm “tiêu chảy” vội vàng lập công chuộc tội — người thì đi điều tra xem cô thư ký mới có hành vi đánh cắp tài liệu mật không, người thì kiểm tra camera giám sát, xem cô ta có hành động bất thường nào, người thì bắt tay vào soạn thảo quy định mới.
Cô thư ký mới ấy đã dùng một mình mình mà khiến cả bộ phận thư ký tăng ca toàn đội.