0️⃣1️⃣ Chương 1. bảng số tình yêu
Tu Đình Vân nằm trên giường bệnh, đầu óc hỗn loạn. Cảm giác ngọn lửa cháy sau vụ tai nạn máy bay vẫn còn rõ ràng, nhưng khi giơ tay chạm vào làn da thì thấy trơn láng, trên trán lại đội một chiếc mũ giáp kỳ quái.
Hắn có thể khẳng định, đây không phải là cơ thể của mình.
Vừa tháo chiếc mũ giáp ra, lập tức cảm thấy choáng váng, trong đầu như có kim đâm đau nhói từng cơn.
Hắn nhíu mày, dùng tay ôm chặt lấy trán. Chẳng lẽ vết thương từ vụ tai nạn máy bay có thể được chuyển giao cùng với linh hồn sao?
“Sao cậu vẫn cứ hấp tấp vậy? Còn muốn giữ cái thân thể này nữa không?” Một thanh niên tóc húi cua từ cửa chạy vào, không nói không rằng liền đè Tu Đình Vân nằm xuống giường, rồi lại đội mũ giáp lên cho hắn.
Quả nhiên, sau khi đội lại mũ, cơn đau lập tức biến mất. Tu Đình Vân đoán đây chắc là một loại thiết bị y tế mới dùng để chữa trị.
Sau khi cơn đau đã dịu đi, hắn bắt đầu quan sát chàng thanh niên xa lạ kia, thử hỏi: “Đầu tôi sao lại đau như vậy?”
“Đau còn là nhẹ đó! Chỉ là một trận đấu khẩu thôi, thua thì thua, vậy mà cậu lại tiêu hao quá mức tinh thần lực so đo với Lưu Thương làm gì, cậu có biết suýt nữa là tinh thần thể của cậu bị phế rồi không?”
Từ một tràng lời nói đó, Tu Đình Vân rút ra được ba điểm chính: thi đấu, Lưu Thương, tinh thần lực.
“Lưu Thương hắn…” Tu Đình Vân định nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn về phía đối phương.
“Đình Vân, Lưu Thương bọn họ dù gì cũng là con cháu gia tộc lớn ở Tinh Thành, từ nhỏ đã tiếp xúc với cơ giáp, còn chúng ta mới học chưa được một năm, thua là chuyện bình thường thôi mà.”
Xem ra, hắn thật sự đã xuyên không.
Sau khi cảm nhận được hiệu quả chữa trị cao của cái “mũ giáp”, hắn bắt đầu nghi ngờ.
Nhớ đến người đồng chí cũ của mình là Tiểu Phái, người này rất mê tiểu thuyết, cậu ta từng miêu tả sinh động các thể loại truyện xuyên không, trọng sinh… lúc đó hắn chỉ cười cợt cho qua, không ngờ hôm nay lại trở thành sự thật.
Theo như kịch bản, cơ thể này hẳn cũng tên là Tu Đình Vân, dù sao khả năng xuyên qua cùng tên cũng rất cao.
Tu Đình Vân đưa tay về phía đối phương, thử chạm vào cánh tay người kia, ấm áp, không phải là người ngoài hành tinh: “Cậu có thông tin liên lạc của giáo viên không? Cho tôi xem thử đi.”
Đối phương ngạc nhiên: “Giáo viên? Giáo viên nào? Không lẽ cậu định đi mách lẻo với thầy à?”
“Đưa tôi trước đã!”
Người kia miễn cưỡng tháo thiết bị như đồng hồ trên cổ tay xuống, dùng ngón tay chạm vào mặt trên, quả nhiên ngay lập tức một giao diện được chiếu ra trước mặt Tu Đình Vân.
ID Tài khoản: Hứa Chấn Lâm, có vẻ là tên của cậu bạn trước mặt. Chữ viết hắn đều đọc được, ít nhất không rơi vào cảnh mù chữ.
Giao diện bật ra một dòng tin nhắn: A Lâm, Đình Vân đã tỉnh chưa? Cậu có biết Lưu Thương điên đến mức nào không, hắn ta đã đăng video trận đấu lên Mộng Võng, bây giờ chúng ta bị cười nhạo khắp nơi!
Chưa kịp đọc kỹ nội dung tin nhắn, Hứa Chấn Lâm đã vội vàng giật lại chiếc đồng hồ: “Cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không để lại di chứng thì phiền lắm!”
Thấy đối phương căng thẳng như vậy, Tu Đình Vân không nhịn được bật cười, chỉ vào chiếc đồng hồ: “Còn của tôi đâu? Ở đâu rồi?”
“Thiết bị đầu cuối của cậu để lại trong ký túc xá rồi! Chờ cậu khỏe lại, tôi sẽ đưa cho. Giờ tôi đi gọi bác sĩ, cậu chờ chút nhé, đừng cử động lung tung!”
Sau khi cậu thanh niên rời đi, Tu Đình Vân nhắm mắt lại, sắp xếp lại những thông tin vừa thu được trong hôm nay.
Trong thời đại công nghệ cao này, nguyên chủ là một sinh viên, từng xảy ra mâu thuẫn với một thiếu gia thuộc hào môn họ Lưu tên là Lưu Thương. Kết quả là nguyên chủ thua cuộc và phải nhập viện.
Không ngờ rằng, ở tuổi ba mươi rồi mà lại có ngày bị một thằng nhóc đánh nhập viện thế này?
Bác sĩ vào kiểm tra một lượt, đề nghị nên tĩnh dưỡng thêm một ngày nữa là có thể xuất viện.
Hứa Chấn Lâm rất vui mừng, điều này có nghĩa là tinh thần thể của Tu Đình Vân đã được chữa trị ổn thỏa, không còn gì đáng lo nữa!
“Nhớ mai lúc đón tôi, mang theo thiết bị đầu cuối của tôi nhé!” Theo tình hình hiện tại, thiết bị đầu cuối tương đương với điện thoại cá nhân, là công cụ để truy cập các thông tin quan trọng liên quan đến nguyên chủ. Hơn nữa, có thiết bị này thì mới có thể lên mạng, từ đó mới có thể tận hưởng trọn vẹn thời đại công nghệ cao này!
Hôm sau, Tu Đình Vân thay đồ xong, đứng trước gương quan sát kỹ bản thân. Ngũ quan vẫn là ngũ quan đó, nhưng làn da đã trở nên trắng trẻo, mềm mại, đúng kiểu trai trẻ thời thượng.
Hắn tiến lại gần gương, dùng sức nhéo mặt mình một cái, lập tức hằn lên một vệt đỏ, ừm, đúng là mềm thật.
“Đình Vân, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi!”
“Ra ngay đây.” Tu Đình Vân từ nhà vệ sinh bước ra, đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh một vòng để chắc chắn không bỏ sót gì, rồi đi theo Hứa Chấn Lâm rời khỏi.
Đây là bệnh viện trong trường học của học viện quân sự Trung ương, nằm ngay trong khuôn viên trường học, nên họ chỉ cần đi xe đưa đón của trường là có thể về ký túc xá.
Chiếc xe này tương tự như tàu điện ngầm loại nhỏ, không có người lái. Trên xe lác đác vài nhóm sinh viên đang ngồi. Hai người tìm được chỗ gần cửa sổ phía trước và ngồi xuống.
“Thiết bị đầu cuối của tôi đâu?” Tu Đình Vân vội vàng hỏi.
“Đừng vội, ở ký túc xá rồi! Dù đã xuất viện, nhưng về đó vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Tu Đình Vân cảm thấy rất thích sự quan tâm chăm sóc của bạn cùng phòng xa lạ này. Trước đây, hắn từng là người dày dạn kinh nghiệm, thực lực mạnh mẽ, thường chỉ có anh chăm lo người khác, chưa từng được ai chăm sóc thế này.
“Đó có phải là Tu Đình Vân không? Người trên Mộng Võng kia ấy?” Có thể nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ từ phía sau.
“Là cậu ta đó, hôm nay xuất viện rồi thì phải. Bị đánh nhập viện luôn, cũng quá thảm rồi!”
“Cũng tại ngạo mạn quá thôi, bản thân không có thực lực mà còn muốn liều mạng với người của các thế gia ở Tinh Thành, chẳng những mất mặt mà còn làm tổn thương đến tinh thần thể, nhục mặt!”
Dù đối phương nói nhỏ, nhưng vì trong xe yên tĩnh nên nội dung vẫn lọt rõ vào tai họ.
Hứa Chấn Lâm giận đến muốn đứng dậy tranh cãi, nhưng Tu Đình Vân lập tức đè lại, lắc đầu ngăn cản.
Tranh cãi nơi công cộng không phải lựa chọn khôn ngoan, nếu xảy ra xung đột cả hai bên đều sẽ bị phạt. Vì đây trường quân đội, nên nhiều lúc việc sử dụng nắm đấm là điều thường gặp. Về sau hắn nhất định sẽ “giáo dục” tử tế những quân sinh này, dùng sức mạnh và lý lẽ để bắt họ tâm phục khẩu phục.
Ký túc xá thời đại khoa học kỹ thuật đúng là cao cấp. Một phòng khách, bốn phòng ngủ, mỗi cửa đều có bảng tên riêng.
Tu Đình Vân mở cửa căn phòng có treo tấm bảng tên mình, bên trong rất sạch sẽ, đủ thấy nguyên chủ là người có tính tự giác rất cao.
Trên bàn có đặt thiết bị đầu cuối mà hắn mong nhớ mãi. Tu Đình Vân đeo vào, vừa khởi động thiết bị thì một giao diện ánh sáng hiện ra, ngay lập tức bật lên một hộp thoại.
187: Ký chủ, cuối cùng ngài cũng tới rồi QAQ
Tu Đình Vân thoáng sửng sốt.
187: Giới thiệu chính thức một chút nhé, ta tên là 187, vừa đẹp trai vừa dễ thương, chính ta đã cứu ngài khỏi tai nạn máy bay rồi đưa đến thời đại tinh tế này, gian nan biết bao nhiêu luôn đó!
Trong đầu Tu Đình Vân lập tức hiện ra một từ mà chiến hữu Tiểu Phái thường nhắc đến: Hệ thống.
187: Đúng rồi! Không ngờ ngài lại dễ dàng chấp nhận thiết lập này như vậy. Ta chính là hệ thống phục vụ ngài lần này, hệ thống 187!
Tu Đình Vân bỗng thấy hứng thú: “Vậy tức là, dù ta không mở miệng, ngươi cũng biết ta đang nghĩ gì?”
187: Tất nhiên rồi! Thiết bị đầu cuối này vốn đã liên kết với tinh thần lực, huống chi ta là hệ thống mà, hiểu ký chủ là chức năng cơ bản nhất của ta!
Tu Đình Vân giơ tay gõ nhẹ lên thiết bị đầu cuối: “Lạ thật, theo cốt truyện của tiểu thuyết, hệ thống như ngươi đáng lẽ phải nằm trong đầu ký chủ chứ, sao lại chui vào thiết bị đầu cuối?”
187: Đừng gõ! Đừng gõ! Đau sọ não lắm! Ta không có đê tiện bẩn thỉu vậy đâu, ai mà muốn nằm trong bộ não của ngài chứ! Hơn nữa, sau này nếu ngài đang xxxx, làm chuyện mờ ám với tiểu đáng thương của mình, mà ta ở trong đầu ngài thì làm sao mà được?
“Tiểu đáng thương? Là ai? Còn ‘xxxx’ là gì?”
187: Tiểu đáng Thương là vợ ngài đó! Còn ‘xxxx’ chính là chuyện không thể miêu tả…