Thời Phù Hân cúi đầu lắc đầu.
Phạm tiểu hầu gia thấy, chỉ cho là nàng còn đang thẹn thùng: “Cô nương thân thể yếu đuối, ngày sau lúc đi trên tuyết cần phải chú ý nhiều hơn, ngã ở đâu thì không tốt.”
Thời Phù Hân gật đầu qua loa, trong lòng kêu lên xui xẻo, sao lại gặp Sở Diệu, sao người này chỗ nào cũng có hắn?
Lúc này, Sở Diệu đi tới, liếc qua Phạm tiểu hầu gia vẻ mặt thương hương tiếc ngọc, liền cười nhìn Thời Phù Hân: “Lục cô nương, thân thể ngươi thật yếu đuối, ngay cả đi đường cùng bị té ngã, sau này đừng nên ra ngoài thì hơn.”
Mặt Thời Phù Hân càng đỏ hơn, đang nghĩ xem phải làm sao để trả lời Sở Diệu, Phạm tiểu hầu gia đã ngăn ở trước người nàng: “Cô nương, ngươi vừa mới ngã sấp xuống, quần áo hẳn là ướt, ta phái người đưa ngươi về bên nữ quyến đi.”
Thời Phù Hân vội vàng gật đầu, không nhìn Sở Diệu, cũng không cần người đưa, xoay người chạy về phía hoa viên bên kia.
Chờ nàng vừa đi, Phạm tiểu hầu gia liền nhìn về phía Sở Diệu: “Diệu thúc, người ta là cô nương, ngươi ít nhiều cũng phải chừa cho người ta chút mặt mũi nha.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT